Mưa to, gió lớn, tàn phá trong đêm. Tiếng mưa rơi, không ngừng vọng bên tai Thiên Mạch. Dưới sức ép của cuồng phong, cánh cửa vang lên tiếng kẽo kẹt từng hồi. Nàng ngồi trước bàn trang điểm, ánh mắt không biết dừng ở nơi nao. Ánh nến lập lòe, lúc sáng lúc tối. Ánh nến đọng lại trên khuôn mặt Thiên Mạch, khuôn mặt lạnh lẽo, càng thêm u sầu. 【 Liễu Thiên Mạch, ngươi là đồ thần kinh, đồ điên. 】 【 Ta động gì tới ngươi sao? 】 【 Ngươi cùng tên Tần Vật Ly đã xảy ra chuyện gì? Chân đạp hai thuyền sao? 】 【 Chuyện đã vậy, lên giường, không biết a? 】 【 Nữ nhân kia, ngươi cuối cùng đang làm cái gì? Lên giường với Tần Mộ Phong, lại cùng Tần Vật Ly … lên giường, ngươi rốt cuộc có đạo đức không đây? 】 【 Đạo đức là cái quái gì a? Tám trăm năm trước ta đã vứt xuống cống rồi. 】 【 Nữ nhân, ngươi nhất định chính là hủ bại cộng thêm sa đọa. 】 【 Ta sa đọa? Tên họ Liễu kia đã có mẹ ta nhưng đến đâu cũng dụ dỗ nữ nhân, Tần Mộ Phong kia có khác gì lợn giống. Ta chẳng qua chỉ là trùng hợp gặp Tần Vật Ly, không cẩn thận ** trên giường, sao lại biến thành sa đọa? Nếu nói ta sa đọa, bọn họ chính là đáng chết. 】 【 Liễu Thiên Mạch, quá khứ chỉ là quá khứ, tại sao ngươi cứ sống trong bóng ma đó. Ngươi có biết bây giờ ngươi giống cái gì không? Kỹ nữ miễn phí. 】 【 Ta vốn chính là kỹ nữ, còn là lão bản, mở kỹ viện. 】 【 Liễu Thiên Mạch, ngươi là loại vò đã mẻ lại sứt[1]. Đối với tình cảm, ngươi vẫn liên tục giữ cái thái độ này. Ngươi đã từng để tâm, đã từng dụng tâm đi yêu một người chưa? 】 【 Kẻ khác không thương ta, tại sao ta phải đi thương hắn, rõ là nực cười. 】 【 Nói bậy, Mộ Phong thật sự chưa từng để tâm tới ngươi sao? Nếu hắn không thương ngươi, sẽ rơi lệ vì ngươi sao? Hắn là ai chứ? Là Tần Mộ Phong a. Một người nam nhân như vậy rơi lệ vì ngươi, chẳng lẽ ngươi không có một chút cảm giác nào sao? Đồ lòng dạ sắt đá. 】 【 Cám ơn, ta chính là đồ lòng dạ sắt đá. 】 【 Liễu Thiên Mạch, ngươi hãy để tay lên ngực tự hỏi, ngươi yêu Tần Vật Ly sao? Ngươi đã sớm trộm được trái tim Tần Mộ Phong, còn nói hắn không thương ngươi, ngươi thật là trợn tròn mắt nói mò. 】 【 Hắn có thể cùng cái loại nữ nhân như Liễu Tự Họa làm loạn, tại sao ta lại không được cùng Tần Vật Ly lên giường? 】 【 Ta biết rồi, là ngươi trả thù, trả thù Tần Mộ Phong không một lòng với ngươi.】 Liễu Thiến hít sâu một ngụm khí lạnh, khiếp sợ không thôi. 【 Coi như vậy. 】 【 Ngươi là đồ đại đầu quỷ[2], cách trả thù là như vậy sao? Ngươi làm như vậy, chính là đồng thời làm tổn thương hai nam nhân. Ngươi không yêu Tần Vật Ly, tại sao lại cho hắn hi vọng lớn như vậy. 】 【 Liên quan gì đến ngươi? 】 【 Liễu Thiên Mạch, ngươi rốt cuộc có trái tim không? Nói ngươi lòng dạ sắt đá đó là quá khen cho ngươi. Ngươi sao lại có thể như vậy, ta chưa từng gặp qua nữ nhân ích kỉ như ngươi. 】 【 Phải, ta ích kỷ. Ta ích kỷ đó, thì đã sao? Nếu ta không ích kỷ, sớm đã bị đám người Liễu gia đày đọa đến chết. Nếu ta không ích kỷ, hiện tại có được cuộc sống cẩm y ngọc thực[3] như vậy sao? Nếu ta không ích kỷ, bây giờ ta đã quấn chăn khóc thút thít. Ngươi có biết Tần Mộ Phong là cái loại nam nhân gì không, phóng đãng không phải chỉ một hai ngày có thể sửa được. Hắn từng nói, sẽ đuổi mấy nữ nhân kia đi, hiện tại thì sao? Bọn họ vẫn ở đây như cũ, ta thật hoài nghi, hắn lừa gạt ta. Hắn có thể vô duyên vô cớ phát sinh quan hệ cùng Liễu Tự Họa, ta trúng ** tại sao không thể tìm Tần Vật Ly? Chẳng lẽ muốn ta bị ** dày vò chí tử sao? Tần Mộ Phong yêu ta, ta trộm tâm hắn, ta thừa nhận. Nhưng mà, tình yêu nếu chỉ toàn toan tính như thế, có thể duy trì bao lâu? Chỉ chớp mắt rồi sẽ mất đi. Tình cảm của hắn với ta, tất cả đều là do ta ngấm ngầm mưu tính. Nếu có một ngày hắn biết chân tướng? Còn có thể yêu ta sao? Cho dù hắn không biết được chân tướng, tình cảm với ta có thể duy trì trong bao lâu? Ngươi đừng quên, mấy ngày trước hắn còn cùng Liễu Thiến tình nồng ý mật, ta đến, hắn lập tức quên bén Liễu Thiến. Nam nhân như vậy, đáng để ta tin tưởng sao? Ta không gánh nổi tình yêu, cũng không gánh nổi thua thiệt, một lần là có thể lấy mạng ta rồi. 】 【 Ngu ngốc, ngươi đang trốn tránh. Ngươi yêu Tần Mộ Phong, lại sợ mất hắn. Muốn yêu, lại không dám yêu. Ngươi tận mắt nhìn thấy nỗi bi ai của mẹ ngươi khi bị vứt bỏ, ngươi không muốn bị vứt bỏ, nên ngươi lựa chọn vứt bỏ hắn? Phải không? Biện pháp quên hắn tốt nhất, chính là tìm một nam nhân khác. Ngươi tham luyến sự dịu dàng của Tần Vật Ly, cho nên biến hắn thành con quỷ xui xẻo kia. Ngươi chính là tịch mịch, nên lôi Tần Vật Ly vào bồi tiếp ngươi trên giường. Ngươi coi hắn là gì? Nam kĩ a? 】 Yêu rành rành như vậy, lại không dám thừa nhận, lại càng không dám đi yêu, nàng chính là sợ hãi. 【 Không phải, ta sẽ không yêu tên hỗn đản tự đại ngạo mạn điên cuồng kia. Ngươi quên lúc trước hắn đày đọa tra tấn ta thế nào rồi sao? Hắn đánh ta bao nhiêu bản tử, nhốt vào địa lao, cường bạo ta, không cho ta cơm ăn, bao nhiêu vậy còn chưa đủ sao. Sao ta có thể yêu hắn được? Ta không có khuynh hướng tự ngược[4]. 】 【 Nữ nhân, lúc ngươi giả vờ hôn mê, Tần Mộ Phong nói chuyện với ngươi, ngươi khóc, không phải sao? Trái tim ngươi đã sớm bị hắn đoạt lấy, thừa nhận đi. 】 【 Khi Tần Vật Ly hôn ta, ta có cảm giác. 】 Liễu Thiên Mạch không cam lòng biện giải. 【 Lời thừa, hắn đối với ngươi tốt như vậy, dịu dàng như vậy, ngươi đương nhiên sẽ có cảm giác. Cho dù ngươi thật sự thương hắn, cũng không thể yêu Tần Mộ Phong sâu sắc như vậy. 】 Nữ nhân này, đem yêu cùng tham luyến lẫn lộn. 【 Không phải, ta không thương hắn, ta không cần thương hắn. Ta không muốn bị vứt bỏ như mẹ, ta không cần, không cần. Ta không được dẫm lên vết xe đổ của mẹ, ta phải làm một Liễu Thiên Mạch lãnh huyết vô tình. Chỉ có vô tình, mới sẽ không bị tổn hại vì tình. 】 Cùng với tổn hại vì tình, không bằng lựa chọn vô tình. Mẹ nàng đã là một bi kịch, nàng không muốn biến thành bi kịch một lần nữa. Yêu thương nam nhân đa tình là nỗi bất hạnh của mẹ, nàng không muốn dẫm vào vết xe đổ đó. Nam nhân đa tình, nhất định sẽ làm tổn thương lòng nữ nhân. Trốn tránh cũng được, vô tình cũng được. Nàng không muốn yêu, cũng không dám đi yêu. Đa tình như hắn, thả tay đi yêu e rằng sẽ thương tích đầy mình. 【 Ngươi không thể như vậy cả đời, dũng cảm đối mặt với trái tim chính mình, các ngươi còn có thể bù đắp lại. 】 “Ta không cần.” Liễu Thiên Mạch cuồng loạn hét lên.”Ta không được yêu hắn, lại càng không muốn bị vứt bỏ.” 【Dũng cảm đối mặt trái tim chính mình, đừng hối hận. 】 Thanh âm Liễu Thiến như không ngừng vang vọng bên tai, hung hăng đập vào trái tim băng lãnh của nàng. Mỗi từ mỗi chữ, đều khắc sâu, dường như hằn ấn lên trái tim nàng. “Không cần, ta không cần dẫm lên vết xe đổ của mẹ.” Liễu Thiên Mạch vội vã bật dậy, điên cuồng tự đánh vào đầu mình, ngón tay gắt gao xoắn quanh tóc đen, liều mạng giật ra. Từng nữ trang trên đầu cũng bị nàng vứt hết xuống đất, tản mác trên mặt đất. 【 Ngưỡng cửa này sớm hay muộn gì ngươi cũng phải trải qua, bằng không cả đời này ngươi sẽ sống trong bóng ma kia. 】 Thanh âm xa thẳm, quanh quẩn Thiên Mạch trong đầu, kích động từng tế bào của nàng. “Không cần.” Thiên Mạch điên cuồng gào lên, liều lĩnh chạy ra ngoài giữa trời mưa tầm tã. Giẫm lên nước mưa, bọt nước văng tung tóe. Gió lạnh thốc vào, ánh nến lay động dữ dội, cuối cùng lại tắt lụi. Nàng chạy nhanh giữa cơn mưa, mặc cho từng giọt nước bắn vào người. Thân thể Liễu Thiên Mạch mềm nhũn, quỳ rạp trên đất, hai tay buông thõng trong mưa, lệ cũng theo đó mà rơi. Là vị nước mưa ư? Không, hẳn là mùi vị nước mắt. Là lệ? Là mưa? Sớm đã phân không rõ. Một tia chớp rạch ngang trời đêm, ánh sáng rực rỡ rọi lên khuôn mặt Thiên Mạch, có thể thấy được vẻ mặt thống khổ của nàng. Nàng cực kì đau đớn, khe khẽ khép mắt lại, ngửa đầu đón nhận những giọt nước mưa. Lệ khẽ rơi, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy. Nàng chậm rãi buông thõng năm ngón tay, ngửa mặt lên trời thét lên, “A......” Nghẹn ngào gào lên một tiếng, hòa cùng mưa, đan thành tiếng bi thương tuyệt vọng. Từng cơn đau đớn kì dị từ ngực lan ra, Thiên Mạch tay ôm ngực, ngón tay níu chặt y phục, móng tay cắm sâu vào da thịt mềm mại. Cơn đau đớn làm nàng hầu như không thể hô hấp, từng tiếng rên rỉ thống khổ, từ miệng bật lên. Nàng cắn môi, miễn cưỡng nâng một bàn tay lên, phong bế mấy huyệt đạo trước ngực. Kì lạ, phong bế mấy huyệt đạo, cơn đau kỳ lạ không những không giảm còn tăng. Nàng rốt cuộc bị sao vậy? Tại sao lại đau đớn đến vậy? Là trúng độc? Chẳng lẽ cây cỏ lúc trước nếm có độc? Hương thơm trên y phục nàng chính là hương thơm trên cây, cây cối hẳn là không có độc, tại sao nàng lại đau đớn như vậy? Liễu Thiên Mạch cố nén thống khổ, lấy từ thắt lưng một cây ngân châm. Đâm vào da thịt, khi rút ra, máu vẫn màu đỏ tươi. Kỳ quái, không trúng độc, nàng rốt cuộc bị làm sao vậy? Nàng dần dần khôi phục lý trí, đau đớn toàn thân cũng giảm bớt. Thiên Mạch hai tay tím ngắt chống trên mặt đất, đau đớn kịch liệt qua đi, nhịn không được khe khẽ thở dốc. Nước mưa hắt vào tay nàng, xao động ống tay áo từ lâu đã ướt đẫm. Nàng quỳ gối trong mưa, mặc mưa lớn hắt vào người. Mưa làm đau nhức cơ thể nàng, cũng làm đau nhói trái tim nàng. Từng hạt từng hạt mưa, cực kỳ giống lệ châu, lệ châu từ đáy lòng nhòe ra. Không biết qua bao lâu, Thiên Mạch chậm rãi đứng lên. Mưa rơi càng lớn, vô tình tàn phá cơ thể mảnh khảnh của nàng. Nàng giống một du hồn không có sinh mệnh, thơ thẩn tiêu sái bước ra ngoài. Tia chớp rạch ngang trời đêm, tình cờ thấy rõ bóng lưng trơ trọi của nàng. Nàng cả người ướt đẫm, con ngươi trống rỗng không một chút ánh sáng. Đáy mắt, chớp động một ngọn lửa đỏ rực. Khát vọng sâu nhất trong đáy lòng, dần dần thức tỉnh. Hồ đồ hơn hai mươi năm, cho tới hiện tại, nàng mới dần hiểu được mình muốn thứ gì. *** Tiếng nam nhân thở dốc, tiếng nữ nhân yêu kiều rên rỉ đáp lại, không ngừng vọng bên tai nàng. Nàng đứng ngoài cửa phòng Tần Mộ Phong, nhìn căn phòng trong tối đen như mực. Nàng, đã từng ở nơi này, hiện tại, lại đổi thành nữ nhân khác.Tất cả mọi thứ, là do nàng tự tạo nên. Nàng cùng Tần Vật Ly làm chuyện có lỗi với Tần Mộ Phong, Tần Mộ Phong lại cùng nữ nhân khác ở một chỗ. Có lẽ, cái này gọi là báo ứng đi. Nhưng mà, nàng chưa từng hối hận việc với Tần Vật Ly, một chút cũng không hối hận. Gió to mưa lớn, Thiên Mạch không hề di chuyển, thơ thẩn đứng giữa cơn mưa. Nếu mưa có thể xóa đi dấu tích Tần Vật Ly để lại trên người nàng, có thể gột đi hình bóng Tần Vật Ly trong lòng nàng, nàng nguyện ý đứng mãi ở đây. Hình dáng Tần Vật Ly hiện lên rõ nét trước mắt nàng, dáng hình Tần Mộ Phong cũng không hề xóa nhòa. Nàng yêu ai? Nàng không biết. Đối với tình yêu, nàng từ trước đến giờ vẫn mê man. Hóa ra, nàng chưa từng thật sự tiếp nhận tình yêu. Mở rộng lòng mình, nàng mới đột nhiên phát hiện, hắn, mới là người nàng yêu nhất. Cho dù hắn từng cường bạo nàng, cho dù hắn từng đày đọa nàng, nàng vẫn không thể vứt bỏ hình bóng hắn khỏi trái tim mình. Có lẽ, nàng yêu Tần Vật Ly. Nhưng mà, nàng càng yêu Tần Mộ Phong. Giữa biển người mênh mông, nàng gặp gỡ được Mộ Phong, lại tương phùng Vật Ly. Là Tần Mộ Phong để nàng biết thế nào là tình cảm, để nàng biết ghen có tư vị thế nào, càng khiến nàng hiểu được thế nào là một nữ nhân thật sự. Sư phụ nói, mối tình đầu là mối tình khó quên nhất. Nữ nhân, đều có mối tình đầu tiên. Có lẽ, nàng thật sự có một ý nghĩ ngu xuẩn. Nàng cuối cùng cũng là một người cổ đại, cho dù được giáo dục và lớn lên ở ngàn năm sau, nàng vẫn là nữ tử sinh ở chế độ phong kiến nam tôn nữ ti. Nàng không có cơ hội nhìn thấy thế giới mấy ngàn năm sau, dù cho ở hoàn cảnh bị ảnh hưởng, nàng cuối cùng vẫn có bi ai của nữ nhân cổ đại. Cho dù kiên cường như nàng, cũng chỉ là một nữ tử cổ đại a. Nếu nàng gặp gỡ Tần Vật Ly trước, có thể sẽ thương hắn hơn. Chỉ là, người nàng gặp gỡ trước, là Tần Mộ Phong. Trên đời nào có nhiều cái ‘nếu’ như vậy? Tất cả đã thành kết cục đã định, tựa như không còn cách nào xoay chuyển. Một đêm này, sao dài đằng đẵng như vậy.... Tảng sáng mùa đông trời rét mướt, gió lạnh tê buốt thấu xương. Sau một đêm, cơn mưa lớn hôm qua, nhẹ nhàng chuyển thành cơn mưa phùn nho nhỏ. Cành cây khô héo, còn đọng lại nhiều giọt nước lớn. Trong bùn đất, tản mác hương thơm mang theo vài phần lãnh ý. Mưa phùn nhẹ nhàng rơi trên người Thiên Mạch, bao phủ cả thân mình nàng giữa bụi mưa. Mưa bụi tầm tã, làm cảnh vật vào đông thêm vài phần tình thơ ý hoạ. Đứng giữa cơn mưa một đêm, Liễu Thiên Mạch toàn thân ướt đẫm, từ trong ra ngoài không một chút khô ráo. Tóc đen mềm mại, chia làm từng cọng, dính sát vào lưng nàng. Bạch y cao nhã, bó sát vào thân thể mềm mại của nàng. Nàng từ lâu toàn thân đã chuyển sang màu tím tái, khuôn mặt trắng nhợt, quỷ dị không nên lời. Cho dù sắp bị đông cứng, Liễu Thiên Mạch thần sắc vẫn như thường, nhìn không ra một tia thay đổi. Cửa từ từ mở ra, Thiên Mạch thân mình thoáng run lên, quên cả hô hấp. Nàng đã đợi một đêm, rốt cục cũng đợi được. Có điều, người đi từ bên trong ra, không phải Tần Mộ Phong, mà là Thái Y. Thái Y ngái ngủ, hai mắt díu vào nhau, ngáp một cái. Cửa mở được một cánh, đã đập vào mắt thân ảnh Liễu Thiên Mạch. Động tác mở cửa bỗng chững lại, ả sững sờ đứng tại chỗ. Kỳ quái, nữ nhân này ở đây làm gì? Liễu Thiên Mạch thản nhiên liếc mắt nhìn ả, con ngươi chậm rãi lướt qua, tầm mắt không biết dừng tại nơi nào. Thái Y khóe miệng nhếch lên một tia cười đắc ý, tao nhã tiêu sái bước ra ngoài, “Đây không phải Liễu phi nương nương sao? Sao lại có cái đức hạnh này.” Ngữ khí chua ngoa, khiến Thiên Mạch muốn chỉnh đốn ả một chút. Liễu Thiên Mạch khe khẽ chớp mắt, hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới lời khiêu khích của ả. “Liễu phi nương nương, nghe nói người ngày hôm qua vụng trộm với nam nhân bị người ta bắt được?” Thái Y bước quanh nàng một vòng, điệu bộ vui sướng khi người gặp họa, chu miệng lên, “Trách không được lại biến thành cái loại đức hạnh này.” Thiên Mạch lạnh lùng liếc ả, “Thái Y, ngươi ít sủa bậy ở đây một chút, mới sáng sớm, ô nhiễm không khí.” “Ngươi nói cái gì?” Thái Y biến sắc, trừng mắt nhìn Thiên Mạch. “Chó nhà ai, cứ quấy rầy ta.” Thiên Mạch hừ lạnh một tiếng, không chút lưu tình. “Ngươi...” “Các ngươi ầm ĩ cái gì?” Thanh âm lãnh đạm của Tần Mộ Phong vang lên, không biết từ khi nào, y đã đứng trước cửa. “Vương gia.” Thái Yvừa thấy Tần Mộ Phong, lập tức chạy tới làm nũng. Thái Yôm sà vào lồng ngực y, Tần Mộ Phong thuận thế ôm ả vào ngực. Thái Y cười đắc ý, hướng Thiên Mạch nháy mắt khiêu khích vài cái. Thấy rõ bộ dáng chật vật của nàng, Tần Mộ Phong nhịn không được nhíu mày, “Tại sao ngươi lại đem chính mình biến thành cái loại bộ dạng này.” Liễu Thiên Mạch chậm rãi nhìn thẳng vào Tần Mộ Phong, “Ta chỉ muốn nói với ngài một câu, ta đã từng yêu ngài. Không liên quan đến lợi ích gì cả, là tình yêu thật sự. Ta không biết sâu đậm ra sao, nhưng mà, thật sự là yêu.” Miệng nàng cong lên thành một ý cười nhạt, chậm rãi nhắm mắt lại, thân mình mảnh khảnh lùi về phía sau. Yêu thương một người rất đơn giản, chỉ có điều, thừa nhận yêu một người, thật khó khăn. Cho tới hiện giờ, Liễu Thiên Mạch nguyện ý thừa nhận, nàng yêu y. Kiêu ngạo như nàng, cuối cùng cũng chịu cúi đầu. [1] Đã sai còn không thay đổi, ngược lại còn làm điều tệ hại hơn [2] Khốn kiếp [3] Sung túc [4] cái này chắc các fan ngược ái biết hết rồi, mình không cần giải thích ha
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]