Mưa gió mù trời, mưa tuôn xối xả khiến bầu không khí đặc quánh nước mưa, tựa như tất cả nhu tình vào đông đều đông cứng trong tiếng rả rích cơn mưa, mưa càng rơi xuống càng nặng hạt, như trăm ngàn sợi bạc, xé rách không trung, hủy hoại thể xác yếu đuối của con người, tê cứng lòng người. Mưa quất vào mặt đất, cát tung nước tóe, mù mịt đất trời.
Cơn mưa như trút nước chắn mất tầm nhìn của Thiên Mạch, một thân y phục sắc lam sớm đã ướt đẫm. Sa che dính bệt vào mặt, khiến nàng hầu như không thở nổi.
Rốt cuộc, nàng vẫn đến.
Nàng đột nhiên rất muốn biết, ngày mưa như vậy, y có thể vẫn chờ nàng ở đây hay không?
A, có lẽ, nàng thật sự là một kẻ thiếu quyết đoán, thủy tính dương hoa[2]. Đã quyết định chọn Tần Mộ Phong, lại không thể hoàn toàn quên Tần Vật Ly.
Nàng thật muốn nhìn thấy y, chỉ cần nhìn y một lát, cho dù là chỉ là một cái liếc mắt.
Có đôi khi, liếc mắt một cái cũng là đủ. Đủ cho nàng ghi lòng tạc dạ, cả đời.
Nàng nấp sau một thân cổ thụ lớn, bàn tay chầm chậm vịn vào thân cây. Tay nàng, đang run rẩy.
Qua làn mưa, thấp thoáng bóng dáng Tần Vật Ly.
Ánh mắt Liễu Thiên Mạch dừng trên bóng lưng y, rốt cuộc không thể bỏ đi. Mưa theo khóe mi rơi vào trong mắt, vừa buốt, lại vừa cay.
Đôi mắt đau xót, lệ cũng theo đó lăn dài. Nước mưa hòa lẫn vào nước mắt, chảy dài trên hai má.
Nàng khóc sao? Có lẽ nước mưa làm mắt nàng đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-that-sung-so-so/1512803/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.