Âu Dương Sùng Hoa cố gắng đứng thẳng, ánh mắt nàng không tránh né, nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím lóng lánh dị thường. . . . . .
"Đây chính là nguyên nhân ta trở về, đây chính là nguyên nhân ngươi mang ta trở về."
Mạc Phi Lê tiến lên, đỡ thân thể Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .
Tay Âu Dương Sùng Hoa vịn cánh tay Mạc Phi Lê, nàng mỉm cười, "Như thế nào, chớ cử động mạnh, ta dẫn nàng trở về Mãn Nguyệt lâu."
"Mạc Phi Lê, cám ơn ngươi."
Âu Dương Sùng Hoa cố gắng đứng thẳng, đẩy tay Mạc Phi Lê ra.
"Cần gì khách khí với ta như vậy."
Khoé miệng Mạc Phi Lê nhếch lên, tay vẫn đỡ Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa rất mệt mỏi, cũng không đẩy Mạc Phi Lê ra nữa.
Mạc Phi Lê dìu Âu Dương Sùng Hoa, từ từ rời đi. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trăng lên cao, nơi nơi thắp đèn .
Từ Mộc Dương bưng bữa tối tiến vào, vừa vào viện đã thấy bóng dáng đứng nghiêm dưới ánh trăng, mắt hơi híp lại, hít một hơi thật sâu tiến vào, lại cười nói: "Sùng Hoa, ngươi mau tới đây xem, tối nay nhà bếp chuẩn bị không ít đồ ngon."
Âu Dương Sùng Hoa miễn cưỡng quay mặt sang, nhìn Từ Mộc Dương, nói: "Ta không đói bụng, ngươi để đó đi."
Từ Mộc Dương nhíu lông mày, "Sùng hoa, ngươi như vậy không được, mấy ngày nay ngươi đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411509/chuong-179.html