Âu Dương Sùng Hoa cũng chỉ nâng chén canh, nhưng vẫn không nhúc nhích ngồi ngay ngắn tại chỗ đó.
Cho đến khi thanh âm Lạc Thanh Lưu vang lên, nàng mới không thể không thu hồi suy nghĩ.
"Thanh Lưu, ngươi đã đến rồi."
Từ Mộc Dương nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, lại cười nói.
"Đúng vậy a. Tới nhìn xem Sùng Hoa như thế nào."
Lạc Thanh Lưu tươi cười nhìn về phía Từ Mộc Dương, cuối cùng dừng lại ở trên người của Âu Dương Sùng Hoa.
Từ Mộc Dương thu hồi tầm mắt, tay giữ lấy bả vai Âu Dương Sùng Hoa, "Sùng Hoa, uống nhanh đi, nguội sẽ không tốt. Hơn nữa uống vào, ngươi mới có thể có hơi sức, không phải sao?"
"Đúng vậy . . . . . ."
Âu Dương Sùng Hoa một mặt mỉm cười gật đầu.
"Nếu như ngươi muốn ngồi lại một chút, thì ngồi xuống ở đây một lát đi."
Từ Mộc Dương ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Sùng Hoa.
"Thật sự có thể chứ?"
Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu, hỏi.
"Có thể, bất quá bây giờ ngươi uống hết nước canh trước đã."
Nhìn thấy ý cười trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn nà như hoa của nàng, tâm tình Từ Mộc Dương cũng tung bay theo.
Hắn biết bản thân bị Âu Dương Sùng Hoa hấp dẫn rất sâu nặng, một cái nhăn mày, một nụ cười, nhất cử nhất động của nàng cũng đều ảnh hưởng tới cõi lòng của hắn.
Đáng tiếc, Âu Dương Sùng Hoa chỉ xem hắn như bằng hữu, có lẽ ngay cả bằng hữu cũng không phải.
Nếu không phải như thế, vì sao cho tới bây giờ nàng còn gọi hắn là Từ giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411510/chuong-180.html