Nắng sớm lấp lánh, trong phòng lạnh lẽo thanh tĩnh.
Ngân Tụ bưng chén thuốc đã sắc xong bước vào trong phòng, cúi đầu đi về phía giường của Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa mở mắt thật to, lại giống như vô thần mà nhìn chằm chằm vào màn lụa không gió mà bay.
Bên ngoài, mưa gió tựa hồ cũng bị hai tròng mắt đen vứt bỏ đi. . . . . .
"Tiểu thư uống thuốc."
Ngân Tụ để chén thuốc xuống, tiến lên, đỡ Âu Dương Sùng Hoa dậy.
Âu Dương Sùng Hoa giống như một pho tượng gỗ mất đi linh hồn, chỉ tùy ý Ngân Tụ cho nàng uống thuốc.
Nàng không biết khổ, không biết ngọt, không biết tỉnh, không biết ngủ.
Chỉ là mở to hai mắt, mê mang nhìn bốn phía. . . . . .
"Tiểu thư, đều là Ngân Tụ không tốt, Ngân Tụ không có bảo vệ ngươi tốt, hại tiểu thư hiện tại. . . . . ."
Ngân Tụ rơi nước mắt, vừa cho Âu Dương Sùng Hoa uống thuốc, vừa khóc lóc kể lể.
Âu Dương phủ đã không còn, kể từ khi hoàng thượng tới, tiểu thư liền trở nên si ngốc ngơ ngác.
Ngân Tụ không biết phải làm thế nào mới tốt.
Tiểu thư trừ những thang thuốc này, căn bản cũng không ăn cơm, cơ thể mỗi ngày càng gầy yếu đi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, nàng thật sợ tiểu thư sẽ chống đỡ không được bao lâu.
Đêm đó, cuối cùng khi hoàng thượng rời đi nàng còn nhớ rõ rất rõ ràng.
Giống như là bị một loại đả kích, khi nàng chạy vào trong phòng thì tiểu thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411508/chuong-178.html