Rời đi trước, nhưng mắt hắn vẫn nhìn Âu Dương Sùng Hoa sắp biến mất nơi cửa phòng, nói: "Lâu chủ, nếu thật sự muốn bỏ đi vết máu kia, thì hãy cân nhắc lời nói của thuộc hạ. Thuộc hạ cáo từ."
Âu Dương Sùng Hoa không ngừng bước chân, vượt qua cánh cửa, đi vào trong phòng. . . . . .
Tấm lưng kia phút chốc biến mất trong ánh mắt, mắt tím đột nhiên tối sầm lại, rồi lại trong khoảnh khắc chuyển sáng, ý cười trên môi càng thêm sâu sắc…….
Mạc Phi Lê ngẩng đầu lên, mắt nhìn trăng bạc treo cao ở cuối chân trời . . . . . .
"Lại đến mười lăm rồi sao. . . . . ."
Lời nói nhàn nhạt theo chiều gió rồi biến mất. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn bóng dáng kia từ từ đi xa. . . . . .
Lời Mạc Phi Lê nói, quanh quẩn ở trong đầu thật lâu, gạt bỏ không được.
Giống như bị cắm rễ, mặc dù muốn rút ra nhưng là một chuyện rất khó.
Giơ tay lên, vuốt ve đóa Anh Hoa nở rộ trên trán, Âu Dương Sùng Hoa biết, nàng phải đi gặp Mặc Âm Trần lần nữa. . . . . .
Nếu như, thật sự là hắn. . . . . .
Vì sao, hắn phải làm ra cái huyết ấn này cho Âu Dương Sùng Hoa?
Gió bỗng nhiên nổi lên quanh quẩn trên người, mang tới là một trận run rẩy khó nhịn . . . . . .
Đó không phải là lạnh, mà là một loại từ xương tủy gầm rú phát ra.
Một đêm này, mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411474/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.