Trăng bạc nhô cao, hai vì sao thưa im lặng giữa trời đêm, bầu trời càng thêm vắng lặng. . . . . .
Cách kinh thành không xa, bên trong một tòa viện bỏ hoang, lúc này có một bóng người đứng cô đơn ở trong viện. . . . . .
Ánh trăng chập chờn đổ xuống từ phía chân trời, như đang hòa tan trong băng tuyết, khi dầy, khi mỏng, tại trên mặt của nàng chiếu ra loang lổ bóng mờ.
Ngước mắt lên một chút, tuyết như ánh trăng rơi vào trong mắt, từ từ đông lại thành thủy tinh, che phủ kín mãi mãi không thấy được lãnh đạm cùng thê lương.
"Kẽo.. kẹt" một tiếng, cửa viện bị đẩy ra, từ bên ngoài đi vào một người, cẩn thận nhìn sang chung quanh, thuận tay đóng cửa lại.
"Ngươi đã tới muộn, để cho ta chờ lâu một khắc." (1 khắc = 15 phút)
Nữ tử trong viện cũng không quay đầu lại, vẫn như cũ nhìn về phía chân trời bóng đêm.
"Ta có thể so với ngươi sao?" Nữ tử từ ngoài viện đi vào hừ lạnh, đi tới trước người của nàng, đối mặt với nàng, trong mắt cố nén tức giận: "Ngươi cũng biết ta vì phải đi ra ngoài, hao tốn bao nhiêu tâm tư? Cũng phải chuẩn bị trước sau, ngươi không phải không biết, nếu có người người vừa mở miệng lên tiếng ta phải bịt lại, ta bây giờ có thể chạy tới gặp ngươi cũng không tệ rồi."
Trên môi nữ tử lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ngoái đầu nhìn về phía nữ tử đang nén giận, từ trong ống tay áo lấy ra tấm ngân phiếu lắc lắc trước mặt của nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411466/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.