Cây tùng bách ngoài cửa sổ, chẳng biết đã khô từ lúc nào. . . . . .
Nhẹ nhàng xoa cây đàn gỗ Đỗ Nhược, hương thơm thoang thoảng, hương trong lò đã cạn, một làn khói xanh nhẹ nhàng lượn lờ trong không trung. . . . . .
Từ sau khi trở về kinh, Mặc Âm Trần vẫn không tiếp khách, trở thành đề tài cho người nhiều người bàn tán.
Đề tài liên quan tới hắn, quả thật trở thành đề tài “trà dư tửu hậu” trong dân chúng.
"Điều này thật sự quá đáng rồi, là ai đã nói bậy."
Tiểu Lục Tử nhìn một nhóm người quỳ trên mặt đất, tôi tớ liên tục run rẩy.
"Lục tổng quản, chúng nô tài làm sao dám nói lung tung, hiện tại trong kinh thành, người nào không biết Cửu vương gia chúng ta bị hoàng thượng đoạt người yêu.."
Một lão giúp việc trong Cửu vương phủ vừa chỉ ra bên ngoài vừa nói.
"Người bên ngoài không biết mới nói lung tung, các ngươi không biết sao? Những lời này có thể nói sao?"
Tiểu Lục Tử tức giận, hung hăng nắm vạt áo trước ngực của lão giúp việc: "Lão Phú a lão Phú, ngươi lại có thể cùng người bên ngoài nói bậy, nếu lời này truyền tới tai Cửu vương gia, hậu quả ngươi gánh nổi không?"
Lão Phú lắc đầu, đã sợ tới mức nói không nên lời.
Tiểu Lục Tử đẩy mạnh, lão Phú ngã ngồi trên mặt đất, cũng không dám nói nữa, cúi đầu.
"Ta nói cho các ngươi biết, mỗi một người đều nghe cho rõ đây. Người bên ngoài nói như thế nào, ta không quan tâm, cũng không cần biết, nhưng ai dám đàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411467/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.