"Âm Trần. . . . . ."
Âm thanh lẩm bẩm , bất giác từ trong miệng thốt ra. . . . . .
"Người nào! Người nào ở nơi đó!"
Thanh âm tiếng kêu nhẹ yếu như gió mát, khiến cho người ở trong Bắc Uyển đột nhiên cứng đờ thân thể, lập tức chạy ra khỏi Bắc Uyển. . . . . .
Ánh mắt sắc bén của Mặc Âm Trần đảo qua bốn phía, trong sân hoàn toàn tiêu điều, bên trong chỉ có hạt mưa thưa thớt rơi xuống . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa che miệng, ép thân thể về phía sau bụi cỏ, thanh âm từ phía trước truyền đến, tựa như làm vỡ nát tim phổi của nàng .
Chuyện gì xảy ra, không hiểu tại sao nàng lại có thể kêu tên Mặc Âm Trần.
Tất cả như là bản năng của thân thể này, căn bản nàng cũng không có khả năng khống chế.
Nếu không kịp thời lẫn trốn, sợ rằng bây giờ đã bị Mặc Âm Trần phát hiện.
Từ lúc nàng chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên nàng không khống chế được cảm xúc của mình.
Phần rối loạn trong lòng không ngừng dâng cao như sóng biển.
Lại thúc giục nàng đi ra ngoài, đi ra ngoài gặp hắn ——
"Sùng Hoa? có phải ngươi hay không Sùng Hoa? Là ngươi trở lại đúng không?"
Âm thanh Mặc Âm Trần bén nhọn, nhưng rất nhanh liền trầm xuống, thanh âm mềm mại mang theo dụ dỗ, lại càng nói không hết vui sướng.
"Ta biết là ngươi trở lại, Sùng Hoa, vì cái gì không chịu gặp mặt ta. Là ta..ta đã trở về, ta đã trở về Sùng Hoa. Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411462/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.