Giờ đây cô sẽ sống, sống vì chính cô mà không phải ai khác. Đang trong mạch cảm xúc, đột nhiên từ đâu một giọng nói dễ nghe tỏ vẻ sự cưng chiều vô hạn:
" Muội muội của ta, muội đang làm gì mà trầm tư vậy, có thể cho ta biết được không? "
Lan Nguyệt nhìn người thư sinh trước mặt, mặt hắn tươi cười nhìn cô, ở hắn toát vẻ âu yêm đối với người con gái trước mặt. Hắn rất đẹp, rất soái nhưng hắn không nho nhã, yếu đuối, như mấy thư sinh chỉ biết đọc sách thánh hiền kia mà hắn rất mạnh mẽ. Hình thể hắn rất đẹp, khuôn mặt cân đối, đôi môi tươi tắn đang mỉm cười. Cô đoán chắc đây là vị ca ca của nguyên chủ Tưởng Lam Phong. Trong kí ức của nàng vị ca ca này, rất yêu thương nguyên chủ, chỉ cần nàng bị thương một tý thôi hay bị người khác nói một chút là người sẽ làm ầm lên đi đòi lại công đạo cho nàng ngay. Lan Nguyệt nghĩ: " Đúng là người anh trai quốc dân."
" Đại ca à. Huynh không đi tìm tẩu tẩu đi, đến tìm ta có chuyện gì sao."
" Tẩu tẩu ở đâu? ở chỗ nào? mà thôi đừng quan tâm. Ta có mua bánh hoa đào mà muội thích nhất nè. Cho muội. Ăn đi ngon lắm đấy ta đã phải đứng xếp hàng rất lâu mới mua được. "
Cô nhìn hắn, hắn nhìn cô, hai đôi con mắt chớp chớp nhìn nhau. Cô đưa tay nhận lấy bánh từ Lam Phong. Từ trước đến giờ cô chưa được đối xử như thế, cô chưa từng được trải nhiệm cảm giác ấm áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-sat-thu-nang-that-thu-vi/239856/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.