Tiếu Nhiên phủ!
”Hoan Nhi, thật sự là hiểu lầm thôi” Hàn Khiết Luân Vội vã chạy theo Sở HoanHoan, cho dù có mất hình tượng cũng không đáng bằng mất lòng nữ nhânnày. Hắn đang khổ sở vì chưa giải hòa được chuyện kia lại đến chuyện nọ, có phải hay không đây là báo ứng đang muốn hắn trả?
Xem như chưa từng nghe thấy, bước chân vẫn tiến về phía trước, Sở Hoan Hoan chánnản, hắn với nàng quen thân lắm sao? Hoan nhi? Thật không có phúc đểhưởng. Chỉ mong thời gian một tháng kế tiếp qua nhanh, để có thể trở vềnhững ngày tháng bình yên tại Lăng Gia.
”Hoan nhi...” Không cáchnào khác, đành nắm lấy bàn tay để bắt buộc nàng dừng bước. Nữ nhân nàyvì sao luôn bỏ mặt hắn như thế? Có phải vì sự khác biệt, khiến cảm giácchinh phục được trỗi dậy?
”Muốn gì?” Một tháng qua bị hắn bámdính, sức chịu đựng kia cực kỳ quá tải, giờ còn lôi lôi kéo kéo? Đừngnên khơi dậy sự bạo lực bấy lâu ngủ quên trong nàng nhé, có chuyện gìcũng đừng than trách.
”Nàng..nàng hãy nghe ta giải thích...” Nhìn vào gương mặt mang tính chất khủng bố, lời nói ra cứ nhỏ dần nhỏ dầnrồi mất hút. Cứ như một phu quân bị nương tử ruồng bỏ, muốn bao nhiêuđáng thương thì có bấy nhiêu.
”Giải thích? Về điều gì?” Việc củanàng chỉ cần làm tốt bổn phận, chuyện của "chủ" nàng cần chi quản? Vớilại, hắn là ai? Tam Vương Gia với danh xưng "Bá Vương" ai dám mạo phạm?Kẻ nào muốn hiểu lầm? Chắc ngại mạng sống quá dài rồi.
”Về...những nữ nhân kia” Sáng nay vào cung chầu triều, tranh thủ rút ngắn thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-nang-hao-sac/758656/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.