Ngồi một mình cười vu vơ ngớ ngẩn, Lăng Lạc Nhân cảm thấy bản thân thật may mắn, cứ ngỡ khinào Quân Bình vương phủ sẽ chịu sự hành hạ của tên mặt đá, nhưng từ sáng đến giờ thấy hình như...hắn không phải người có tâm địa quá xấu, có nên tán thưởng biểu dương tinh thần thương xót người bị lưu lạc hay không?
Bất chợt nụ cười dừng lại, người xấu có ngốc mới thể hiện bên ngoài. Trêntivi thường chiếu, kẻ xấu luôn tạo cho mình vẻ bề ngoài đứng đắn taonhã, bên trong thối rửa hết thuốc chữa, không biết tên kia có nằm trongdanh sách? Dù gì cũng đề phòng là tốt nhất, để đến khi đối mặt bớt ngỡngàng.
”Haizzz....” Thở dài vì không biết đâu mới là con ngườiHàn Lãnh Thiên, trong lòng Lăng Lạc Nhân thì chẳng mấy thành kiến, cảmgiác luôn không theo ý bản thân khi đối diện. Trước mặt hắn, nàng luônnghe theo một cách mất tự chủ, chả có chút đề phòng gì cả.
Nhưngthực tế đôi khi rất phũ phàng, người với người đừng quá nên tin tưởng,để khi bị tổn thương, thua thiệt chính là bản thân. Tất cả nói thì dễ,làm rất khó. Cũng như sáng sớm nói không biết như thế nào đối diện hắn,vậy mà chưa đầy một canh giờ, lại ngồi cùng hắn ăn uống, cảm thấy bảnthân lập trường quá kém.
Tinh thần chẳng tốt, Lăng Lạc Nhân quyết định đi quanh hậu viện xem có gì cần tìm hiểu. Dù gì cũng là nơi cưtrú, phải biết chút gì đó về chỗ ở, làm quen mọi người, sau này mọi việc sẽ thuận tiện hơn.
******
”A....đây là chỗ nào vậy?”Khâm phục, đã biết bản thân mù đường, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-nang-hao-sac/758655/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.