Dưới cái nắng nhẹ của Nam Vân, gương mặt ửng đỏ của Tuyết Dao lại càng trở nên rõ ràng. Đôi môi hồng đào sớm vẫn còn vương lại vệt máu. Là chuyện tốt do ai làm ra cơ chứ. Suốt quãng đường đi nàng vẫn mãi bực tức không thôi. Tất cả cung nữ đi qua đều nhìn nàng một cách kì lạ. Công chúa hôm nay là bị sao vậy chứ. Bỗng nhớ lại chuyện Giang Châu, nàng một thân đến tẩm cung của phụ hoàng. Thời gian đã là gần trưa nên có lẽ giờ người đang chuẩn bị dùng bữa. Bên trong im lặng đến lạ. Bước lên từng bậc cầu thang dài, Tuyết Dao đi vào bên trong điện. Phụ hoàng nàng tới giờ vẫn đang chật vật với một đống tấu chương bên cạnh.
Nghe thấy tiếng bước chân ông liền ngẩng đầu lên. Thân hình bé nhỏ ngay trước mắt khiến ông vừa nhìn đã tươi cười. Tuyết Dao chạy lại chỗ phụ thân, biết phụ hoàng làm việc mệt mỏi liền đi ra phía sau đấm bóp. Ông dựa người về phía sau đưa tay ra hiệu cho cung nữ lui xuống.
- Dao nhi lại muốn gì đây ?
Tính cách của đứa con gái này ông là người hiểu rõ nhất. Từ bé tới giờ muốn cái gì đều tới làm nũng ông như vậy. Bao năm qua đi ông cũng đã dần quen. Tuyết Dao đang tay đấm bóp thấy phụ hoàng đã đoán được ý nghĩ của bản thân liền ôm lấy ông mà xin.
- Phụ hoàng, con muốn xuống Giang Châu một chuyến.
- Vụ việc này ta cũng đã sớm có ý định cho con đi điều tra.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-nang-chay-dau-cho-thoat/2933866/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.