" Róc rách "
Tiếng nước chảy xiết từ trên những vách đá xuống nhỏ từng giọt từng giọt. Nam nhân y phục đỏ đứng trên cây cầu một tay đưa sáo lên nhẹ thổi. Mái tóc dài buông nhẹ tựa dải ngân hà vụt trôi mãi. Thiếu niên tiêu sái nhắm mắt lại du dương theo nhịp tiêu. Thanh âm tĩnh lặng, tiếng tre rợp bóng liêu xiêu trong gió hoà cùng tiếng tiêu tạo nên một bản hoà tấu hiếm có.
Rồi dần dần trong không gian bỗng có tiếng đàn tấu lên. Từng giai điệu đều ngây ngấy lòng người. Hai điệu nhạc hoà quyện vào như hai mảnh ghép vốn đã vỡ tìm về hàn gắn lại. Trong cái ánh nắng nhẹ của cầu Duyên Hải, gương mặt của Liên Vương càng trở nên như họa từ trong bức vẽ. Tiếng đàn dần trầm xuống rồi tắt hẳn. Dương Hy tiến lại gần, đứng cạnh y nhìn vách đá sớm đã có rêu xanh.
- Không biết Vương huynh gọi ta ra đây là có chuyện gì.
- Chỉ là lâu ngày không gặp, muốn hàn huyên cùng Dương Hy.
- Nói vấn đề chính.
Bao năm rồi Dương Hy vẫn chẳng thay đổi. Tính tình ngay thẳng, không thích rườm rà, không câu nệ. Vẫn là Dương Hy đơn giản mà ngày xưa y từng quen biết. Lần này sang Nam Vân không biết khi nào thì độc dược phát tác. Trước khi độc phát tác phải lấy thuốc ức chế trước.
- Dương Hy, huynh xem đây là loại đan dược gì.
Liên Vương lấy từ trong túi ra một viên đan dược nửa đỏ nửa trắng. Dương Hy nhíu mày cầm viên đan dược trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-nang-chay-dau-cho-thoat/2933868/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.