Sáng sớm hôm sau đoàn người Kiều Thanh sẽ lên đường, hơn nữa còn nhiều thêm một người đi cùng.
Nhìn đến nam nhân ngồi trên xe lăn cần người giúp đỡ, sắc mặt tái nhợt thânthể suy yếu, Kiều Thanh trực tiếp lặng im dời đi tầm mắt... Hàng nàymỗi lần gặp là một dạng, lần này trực tiếp “Ngụy trang” hạng nặng, đâymới là hình tượng của Nghiêu Quốc An vương gia trong mắt thế nhân (người đời, người phàm tục) sao?
”Dịch nhi, lần này Hoa Sênh quay về thành Thịnh Dương, dọc theo đường đi cầu xin ngươi chiếu cố hắnnhiều hơn một chút.” Diệp phu nhân còn dặn Tần Dịch nhất định phảichiếu cố tốt Mạc Hoa Sênh.
”Cô yên tâm.” Tần Dịch gật gật đầu, mặt không chút thay đổi chắp tay đối với Mạc Hoa Sênh nói: “An vương, mời.”
Mạc Hoa Sênh khẽ gật đầu, bị Phong Dương giúp đỡ ngồi vào chếc xe ngựa rộng rãi đứng đầu đội ngũ.
”Tiểu thư, dáng vẻ của An vương điện hạ thật đẹp.” Hồng Ngọc tán thưởng mộtcâu sau lại cực kì tiếc hận (thương tiếc, thương xót) nói, “Chỉ tiếc tất cả mọi người đều nói hắn không sống được bao lâu.”
KiềuThanh im lặng... Chỉ sợ làm cho “Đại gia” thất vọng rồi, chắc trongchốc lát Mạc Hoa Sênh sẽ không chết được. An vương Mạc Hoa Sênh tuyrằng hằng năm phân lớn thời gian không có ở Thịnh Dương, tuy nhiên thành Thịnh Dương vẫn truyền lưu truyền thuyết về hắn, bởi vì hằng năm Nghiêu Hoàng đều kiên trì triệu kiến (cho mời, làm cho) Mạc Hoa Sênh vào cungmừng năm mới.
Hôm nay lúc trời sập tối, đoàn người chạy tới thành Nghiễm Lăng. Nơi này là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muu-tri-noi-rang-vuong-gia-rat-phuc-hac/137420/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.