Chương trước
Chương sau
“Nương tử,cuộc sốngtốt đẹp như vậy,tức giận sẽ không tốt”.Bên trong giọng nói của nam nhânđều tràn đầy vui vẻ,hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt.”Nương tử ngươi đãquên ngươi cởi quần áo của ta sao?Ngươi đã nhìn thấy hết của ta,nên phụtrách với ta”(Melody: =.= có ai mặt dầy vô sỉ như người này?)
Kiều Thanh hít một hơi sâu ép buộc bản thân bình tĩnh lại,da mặt nam nhânnày quá dầy,nếu như nàng thực sự cùng hắn đấu võ mồm thì bản thân nhấtđịnh sẽ tức chết trước.
Kiều Thanh trược tiếp đi tới ngồi xuốngđối diện nam nhân,lạnh lùng nói:“Chúng ta hàn huyên một chút.Thứ nhất,để nói chuyện dễ dàng không cho phép ngươi gọi ta là nương tử,thứ hai,tavới ngươi không có quan hệ xác thịt đó chỉ vì cứu ngươi,bản thân ngươiđã rõ không cần phải nhắc lại,thứ ba,nói xong lập tức rời đi“.
”Được“.Nam nhân biết nghe lời cười yếu ớt gật đầu nói:“Ngươi muốn biết cái gì cóthể hỏi ta,đúng lúc ta cũng có chút vấn đề muốn hỏi ngươi“.
”Ngươi là ai?“.Kiều Thanh nhàn nhạt hỏi.Lần thứ hai giao tiếp,nếu đã tránhkhông khỏi thì ít nhất phải biết rõ nam nhân này thật ra là ai.Hơn nữanam nhân này đúng lúc xuất hiện ở Diệp phủ cũng làm cho Kiều Thanh cảmthấy rất khó hiểu,nàng khẳng định công tử Diệp gia là một thư sinh nhonhã,nam nhân này võ công cao cường,một chút cũng không giống người Diệpgia.
”Ta gọi là Mạc Hoa Sênh“.Nam nhân cười nhẹ nói.
Mạc Hoa Sênh....Trong nội tâm Kiều Thanh có chút kinh ngạc,trong giây láclại hiểu rõ một chút,thì ra là hắn,không trách được sẽ xuất hiện ở nơinày.Kiều Thanh đương nhiên biết rõ Mạc Hoa Sênh là ai,lúc trước KiềuHoài Cẩn kể về Diệp Gia với nàng cố ý nói qua một người.
Anvương Mạc Hoa Sênh Nghiêu Quốc, *tiền thái tử* Mạc Ngự Trần của NghiêuQuốc là con trai độc nhất (Melody:là người làm thái tử trước vị thái tửbây giờ),hiên giờ là Mạc Ngự Phong cháu Nghiêu Hoàng.Hai mươi nămtrước,lúc Mạc Hoa Sên ba tuổi tiền thái tử Mạc Ngự Phong ra ngoài bịngười ám sát bỏ mình,không bao lâu sau tiền thái tử phi Diệp Anh tự tử.Hai mắt Mạc Hoa Sênh mù từ nhỏ thân thể yếu nhiều bệnh bị người xem như người mang điềm xấu,mà cha mẹ của hắn lần lượt qua đời,đồn đại khắpthiên hạ hắn khắc phụ khắc mẫu (Melody: Câu này chắc k cần giảithích?),thêm một bước hắn ngồi vững “Không rõ”,liên tục có lời đồn đạinói An vương thân thể ốm yếu không thể sống quá hai mươi lămtuổi...Nghiêu Hoàng ban tước cho hắn là An cũng là mong muốn hắn bình an lớn lên...
Mà Diệp Anh mẫu thân của Mạc Hoa Sênh,chính là nữ nhi của chủ nhân tòa phủ đệ này Diệp lão gia tử,Mạc Hoa Sênh là cháungoại Diệp lão gia tử.Năm đó Diệp lão gia tử là thừa tướng NghiêuQuốc,nhi tử Diệp Tu Tề một bước lên mây trúng cử trạng nguyên,nử nhiDiệp Anh làm thái tử phi,ai ngờ về sau lại xảy ra biến cố....Sau khi nữnhi chết,Diệp lão gia tử cùng nhi tử từ quan trở về Văn Hoa Thành,MạcHoa Sênh tuổi còn nhỏ cũng được dẫn về,nói là khí Văn Hoa Thành thoángmát thích hợp nghĩ ngơi điều dưỡng.Nghiêu hoàng cũng không có phảnđối,chỉ là mỗi khi đến cuối năm thì triệu Mạc Hoa Sênh trở về ThịnhDương Thanh một lần,suốt hai mươi năm qua năm nào cũng như thế..
Kiều Thanh nhìn tuyệt thế nam nhân hòa hoa phong nhã trước mắt,nào có bộdạng ốm yếu?Quả nhiên,có lẽ mỗi một người trên đời nay đều có một bộmặt khác,chính nàng cũng có không phải sao?Kiều Thanh đại khái đoán được Mạc Hoa Sênh vì cái gì mà làm như vậy,dù sao địa vị hoàng thất của hắn ở Nghiêu Quốc hết sức khó xử,nếu không phải phát sinh chuyện ngoài ýmuốn,vốn nên làm Hoàng đế chính là cha hắn.
”Đến lượt tahỏi,ngươi là Kiều thất tiểu thư sao?“.Mạc Hoa Sênh hỏi Kiều Thanh.Trướchôm nay,hắn thật sự không thể nghĩ tới tiểu quả phụ ở Thanh Sơn Trấn kia có liên hệ với tiểu thư khuê các ở Thịnh Dương Thành.
”Không thể giả được“.Kiều Thanh nhàn nhạt nói.Thân thể này là Kiều thất tiểu thư,nàng chính là Kiều thất tiểu thư.
”Hài tử là của ai?“.Hoa Sênh hỏi tiếp.
”Của ta“.Kiều Thanh nhàn nhạt nói.
”Ha ha,ta biết rõ đứa nhỏ này không phải do ngươi sinh“.Mạc Hoa Sênh mỉncười nói.Nếu đã xác định Kiều Thanh chính là Kiều thất tiểu thư,mọingười Thịnh Dương Thành đều biết chuyện một năm trước Kiều thất tiểu thư mất tích ở Thanh Châu,tự nhiên Mạc Hoa Sênh cũng biết đứa nhỏ này không thể nào là của Kiều Thanh.Nghĩ tới đây,trong lòng hắn sung sướng đếncực điểm,càng phát ra tiếng cười lớn hơn.
Kiều Thanh nhàn nhạt nói:“Vậy thì như thế nào?Đây chính là hài tử của ta”
”Vì sao ngươi lại ở cái thôn kia,còn nói mình là....Tiểu quả phụ?“.Đây là điểm Mạc Hoa Sênh khó hiểu nhất.
”Ta đã quên,trước khi gặp ngươi,ta bị thương mất trí nhớ,không nên hỏi tachuyện trước kia,không thể trả lời“.Kiều Thanh nhàn nhạt nói.
Bịthương mất trí nhớ?Trong nội tâm Mạc Hoa Sênh đau nhói,thì nghe KiềuThanh nói:“Vấn đề của ngươi quá nhiều,nếu như hỏi xong ngươi có thểđi“.Nàng đã biết nam nhân này là ai,còn những thứ khác,nàng không cóhứng thú lắm.
”Nương tử,ngươi...”Mạc Hoa Sênh vừa mở miệng cỗ tay Kiều Thanh khẽ đảo dao găm để lên cỗ của hắn!
”Ta nói rồi,không được gọi ta là nương tử!Bây giờ lập tức cút rangoài!“.Kiều Thanh lạnh lùng nói.Nàng không nợ người nam nhân này,hômnay đã nể mặt hắn lắm rồi.(Melody:đáng đời ai biểu mặt dầy *cười lănlóc*).
”Đừng nóng giận,bây giờ ta đi“.Dao găm của Kiều Thanh đãsắp cắm vào cổ họng Mạc Hoa Sênh,sắc mặt hắn vẫn như cũ không thay đổimỉn cười nói,“Ngươi nhanh đi ngỉ ngơi đi,về sau xuống giường nhớ manghài,rất lạnh“.Nói xong bóng dáng nam nhân chợt léo rồi rất nhanh biếnmất trong phòng.
Kiều Thanh cúi đầu nhìn xuống hai chân trần,bắtđắc dĩ lắc đầu rồi đi đến bên gường,vén màn giường lên,tiểu bánh baoKiều Dục đã ngủ say ngã chỏng vó lên trời,hoàn toàn không biết lúc nảycó một vị khách không mời mà tới.Kiều Thanh nhìn hài tử khẽ mỉn cười,cầm khăn xoa xoan chân cũng đi lên nắm xuống.
Cách vách trong viện.
”Chủ tử,ngày mai chúng ta sẽ trở về Thịnh Dương?“.Phong Dương yếu ớthỏi.Thật sự là có chút không hiểu,chủ tử nhà hắn vừa mới chạy qua cáchvách một chuyến,sau khi trở về nụ cười trên mặt cũng không biết mất,cònchạy tới cáo biệt với Diệp lão gia tử nói ngày mai hắn phải về ThịnhDương Thành!Nói bọn họ đã ở Văn Hoa Thành hai mươi năm,hằng năm trở vềThịnh Dương Thanh một lần rồi trở lại,nhưng khi nhìn bộ dáng chủ tử nhàhắn,nhưng thế nào lại có cảm giác lần này hắn đi không có ý định trởvề...
”Ân“.Mạc Hoa Sênh không đếm xỉa tới trả lời,hôm nay với hắn thật sự là một ngày tốt a!
”Người nọ...không cần tìm sao?”Phong Dương yếu ớt hỏi.Người chủ tử này khôngphải liên tục nhớ thương tiểu quả phụ kia sao?Không phải là thấy cônương cách vách xinh đẹp như hoa thì thay lòng đổi dạ đi...Không khôngkhông,cô nương cách vách xinh đẹp như hoa,chủ tử nhà hắn cũng không nhìn thấy không phải là?!
”Không tìm“.Mạc Hoa Sênh khóe môi khẽ nhếch lên:“Ta đã tìm được rồi“.
Đi mòn giày sắt cũng không tìm được,tìm được không hề phí công phu.Đây làduyên phận đi,thế nhưng nàng lại ở cách vách hắn, nếu như vậy cũng bỏqua cũng quá ngốc rồi....Kiều Thanh?Cái tên này thật dễ nghe...Ngày mainàng sẽ trở về Thịnh Dương Thành,cho nên vừa rồi Mạc Hoa Sênh vui quyếtđịnh,hắn cũng muốn trở về Thịnh Dương Thành.Lại nói Anh vương phủ đểtrống không đã nhiều năm như vậy,hắn cũng cần phải trở về.
Cái gì?!Phong Dương trừng to mắt há hốc mồm nhìn Mạc Hoa Sênh,duỗi một ngón tay ra chỉ cách vách:“Chủ tử nói là Kiều thất tiểu thư?“.
Mạc Hoa Sênh hết sức nể tình gật đầu.Lần này Phong Dương hoàn toàn khôngcòn gì để nói rồi...Chủ nhân nhà hắn tìm một tiểu quả phụ mang theo hàitử,hết lần này đến lần khác đều không tìm được,hắn là chưa từng thấyqua,cuối cùng vẫn đến cái thôn kia dựa vào miêu tả của thôn dân vẽ mộtbức họa.
Trước khi lữ khách vào cửa hắn còn đặc biết chạy tớiliếc nhìn,hết sức tin tưởng dung mạo Kiều thất tiểu thư cùng bức họa của hắn hoàn toàn không giống nhau!Nhưng hiện tại chủ tử nói cho hắn biếtngười cách vách kia là người bọn họ tân tân khỗ khỗ tìm hai thángnay,Phong Dương không biết có nên cảm thán thuật dịch dung của vị Kiềuthất tiểu thư kia thật xuất thần nhập hóa và chủ tử nhà hắn có một loại thần lực phân biệt....
Đương nhiên,Phong Dương sẽ không hoài nghi chủ tử nhà hắn nhận lầm người.Thứ nhất,đương nhiên xuất phát từsự”Sùng bái mù quáng” của Phong Dương với Mạc Hoa Sênh,thứ hai,haitháng nay Phong Dương nhìn thấy mỗi nay Mạc Hoa Sênh đều có chút hồn bay phách lạc,cho dù lúc trước hắn cảm thấy dường như chủ tử nhà mình coitrọng tiểu quả phụ mang theo hài tử ở thôn kia có chút không thế chấpnhận,nhưng bây giờ sự thật chứng minh,ánh mắt của chủ tử nhà hắn còn rất tốt....
”Thuộc hạ phải đi thu dọn đồ đạt ngay“.Phong Dươngvô cùng hăng hái chạy đi đóng gói.Mạc Hoa Sinh nghĩ tới dặn dò của DiệpLão gia tử lúc nảy,khẽ thở dài một hơi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.