Trong lòng Lãnh Băng Cơ cười khổ một tiếng, chẳng trách Lãnh Băng Nguyệt biết có chỗ dựa nên không ngại gì.
Phương Phẩm Chi là chết không đối chứng, lại thêm phủ thượng thư đang che chở cho nàng, nàng không sợ vạch trần chuyện này ra ngoài.
Hơn nữa, có hai người Huệ Phi và Lãnh Tướng chống lưng, vụ án này Thẩm Phong Vân cũng không cách nào tiếp tục điều tra được nữa, cũng chỉ có thể sống chết mặc bay thôi.
Tương lai cho dù chính mình phát hiện được bằng chứng gì, nói ra cũng sẽ không có ai tin, chỉ sẽ cho rằng mình đang hàm oan cho nàng.
Sau khi nghe xong những lời của Thẩm Phong Vân nói, Huệ Phi nhăn mặt ý tứ sâu xa nhìn Lãnh Băng Cơ nói: “Băng Cơ, đối với việc nhà trong Vương phủ của ngươi, mẫu phi không muốn nhúng tay vào.
Nhưng mẫu phi có lời nhất định phải nói.
Băng Nguyệt đang mang thai, đó là cốt nhục của Phong nhi, huyết mạch của Vương phủ.
Ngươi có thể không chịu đựng được Băng Nguyệt, nhưng ngươi nhất định phải thu nhận hài tử này.
Bất luận nói như thế nào, hài tử cũng là vô tội, ngươi không thể để ân oán giữa các ngươi liên lụy đến trên người hài tử.
Mẫu phi tin rằng, một chút khoan dung này, ngươi chắc là có chứ?”
Lãnh Băng Cơ như người câm ăn phải hoàng liên, có khổ mà không thể nói: “Mẫu phi cũng cảm thấy là Băng Cơ âm thầm động tay động chân sao? Ta nếu như thật sự có lòng chĩa mũi nhọn vào nàng ta, ta có một ngàn một vạn cách không thấy máu, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006137/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.