Hôm nay Lãnh Băng Cơ một chút cũng không khách khí, trước mặt Huệ Phi vạch trần toàn bộ nội tình của Lãnh Băng Nguyệt.
Lãnh Băng Nguyệt giết người là một chuyện, Tướng phủ không có truyền ra bên ngoài, Huệ Phi tất nhiên là không biết chuyện.
Cho nên nghe tin xong cực kỳ hoảng sợ.
Lãnh Băng Nguyệt vốn chỉ hoảng hốt, nghe Lãnh Băng Cơ phản bác một trận như vậy, lập tức không giữ được tinh thần nữa.
Nàng chỉ cảm thấy bụng dưới thật nóng, lòng biết không ổn, vén chăn gấm lên xem, lập tức cũng cực kỳ sợ hãi: “A, chảy máu rồi!”
Tiếng hô sợ hãi này khiến mọi người nhất thời không để ý tới những lời vừa rồi, tay cân lúng túng: “Ngự y, nhanh, nhanh cứu người!”
Vẻ mặt Ngự y khó coi: “Đã thấy đỏ rồi, cái này, cái này sợ là đã bất lực.”
Trong lòng Lãnh Băng Nguyệt cực kỳ sợ hãi, hài tử này chính là chỗ dựa duy nhất của nàng.
Nếu như không thể bình an sinh ra, bản thân chắc chắn liền xong.
Nàng cái gì cũng không quan tâm, ngẩng mặt về phía Lãnh Băng Cơ, giọng điệu bi thương cầu khẩn: “Tỷ tỷ, cứu ta, nhanh cứu con của ta.”
Phía dưới chân Lãnh Băng Cơ không có động đậy.
Đối với người nhiều lần làm hại mình, lòng dạ độc ác, không biết hối cải, nàng không thể không có oán hận trong lòng, cũng không dùng nổi cái cớ gì mà “Hài tử vô tội” để dạy dỗ chính mình.
Muốn trách thì trách nó có một người mẹ không thể làm người ta thích nổi như vậy.
“Ta cứu không nổi.”
Lãnh Băng Nguyệt thấy nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-muon-tai-gia-roi/1006138/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.