🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Các ngươi thuần túy chính là cố ý chọc nàng tức giận!”
Thẩm Phong Vân ảo não tạ tội với Huệ Phi: “Cô mẫu thứ tội, Phong Vân biết sai rồi.”
“Vậy còn không mau cút? Nếu như hôm nay Băng Nguyệt có gì sơ suất, ta nhất định sẽ tìm đến Quốc Công phủ, kêu ca ca trị tội ngươi! Một đại nam nhân như ngươi, không cẩn thận làm mấy chuyện của ngươi mà lại trà trộn vào một đám phụ nhân làm cái gì?”
Thẩm Phong Vân muốn đi, nhưng cũng hiểu rõ.
Hôm nay nếu như thành thành thật thật nhận tội mà đi, vụ án này ngày sau khỏi phải đến chỗ Lãnh Băng Nguyệt điều tra nữa.
Hắn vốn dĩ chính là tên cuồng phá án.
Vụ án này nếu như không thể lộ rõ chân tướng, trong lòng liền giống như mèo cào.
Cho nên nhịn không nổi lại lẩm bẩm hai câu.
“Cô mẫu hiểu lầm rồi, thật ra vụ án này liên quan đến mạng người, vả lại có chút liên quan đến Trắc phi nương nương.
Cho nên Phong Vân mới đến cửa hỏi thăm.
Trắc phi nương nương nói rõ ràng là được, đương nhiên sẽ trả lại cho nàng một cái công đạo, không cần kích động như thế.”
Vừa nghe là vụ án liên quan đến mạng người, Huệ Phi nương nương cũng không có bao che khuyết điểm nữa: “Vụ án gì?”
Lãnh Băng Nguyệt lập tức khóc lóc nói: “Chỉ là tên côn đồ vô lại! Tên đó chẳng qua chỉ là có duyên gặp mặt một lần ở thọ yến của ngoại tổ, vốn dĩ cũng không quen biết.
Ta lại không bước chân ra khỏi cửa, làm sao thừa nhận?
Thế mà bọn họ hùng hổ dọa người, buộc ta thú nhận, nói người chết đó là một nha hoàn trong phủ biểu ca ta, phỉ báng danh dự của ta.
Cái này không phải ức hiếp người thì là gì? Lời của ta thật hay giả, trực tiếp đến phủ thượng thư tìm cữu phụ cữu mẫu hoặc nhị biểu ca hỏi một chút là biết.”
Huệ Phi cân nhắc một chút: “Ngươi cũng không cần kích động, chuyện này tất nhiên có ta làm chủ cho ngươi, trả lại cho ngươi sự trong sạch.
Thế này đi, Phong Vân nếu đã hoài nghi, vậy thì tự đi đến phủ Thượng Thư một chuyến, tìm Kim thượng thư hoặc là Kim Nhị công tử hỏi một tiếng.
Nếu như có người khác, vậy thì ngươi đã hàm oan cho Băng Nguyệt, hôm nay nhất định phải bồi tội với nàng.”
Huệ Phi nương nương nói rất thấu tình đạt lý, Thẩm Phong Vân lập tức ra khỏi Vương phủ, cưỡi ngựa nhanh chóng tới phủ thượng thư, tìm Kim thượng thư để thăm hỏi.
Kim thượng thư vừa nghe, lập tức vuốt râu cười: “Ngươi nói nha hoàn Tiểu Chi kia sao? Nàng không phải nô tỳ của phủ Thượng thư ta.
Nàng là dã nữ nhân được thằng con chẳng ra gì nuôi ở bên ngoài.
Thế nhưng nàng đã phạm phải sai lầm gì sao? Vừa nhìn là biết không phải nữ nhi đoan chính.”
Thẩm Phong Vân lặng lẽ một chút: “Vậy bây giờ nàng đang ở nơi nào?”
“Bị chuyết kinh đuổi đi rồi.
Tiểu nhi bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo, bình thường đêm cũng không về nhà.
Nữ quyến trong viện của hắn chạy đến trước mặt nàng khóc sướt mướt, chuyết kinh dưới cơn giận dữ đã tìm một thương nhân, bán nàng đến nơi xa xôi rồi.”
Kim thượng thư nói đến đâu ra đấy, Thẩm Phong Vân không cách nào bắt bẻ.
Lẽ nào chuyện này thật sự chỉ là một cái hiểu nhầm thôi sao? Biểu tẩu đã nhầm rồi?
Hay là Kim thượng thư cũng có tham dự chuyện này? Như thế vụ án này có thể điều tra rất khó khăn, đối mặt với lão hồ ly Kim thượng thư này, rốt cuộc hạ thủ từ đâu?
Thẩm Phong Vân cúi đầu thất vọng mà quay về Vương phủ, đem kết quả cuộc hỏi thăm ra kể lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.