Chương trước
Chương sau
Lần này Tiểu Lâm nghe vậy có chút lo sợ, ai cũng biết tam đại thiếu gia tại Thượng Quan huyện nơi này độc ác thế nào. Nếu lúc đó hắn tới ngăn, chỉ e cái mạng nhỏ cũng không còn.

- Đúng vậy đại nhân, có lẽ Tiểu Lâm đã nhìn lầm. Chúng ta hôm đó quả thực đi ba người, cả đám thảo dân đều đã say mèm. Sao có thể làm ra việc gì chứ?

Nhu Giai lập tức tiếp lời Đào Duy, hắn dường như đã quen kẻ tung người hứng cùng bạn mình. Hắn không biết tại sao xác của nữ nhân kia lại ở trong phủ họ Đào, tuy vậy nhưng hắn không tin có ma cỏ. Nhất là xác chết di chuyển, Nhu Giai tin tưởng có kẻ đứng sau giật dây. Minh Kiên thì khác, hắn lại có chút nhát chết hơn. Nhưng có hai tên bạn nói trước, hắn cũng cứng miệng hơn.

- Thưa đại nhân, không thể vì đôi ba lời của một người mà có thể luận tội đám tiểu nhân. Không có chứng cứ mà nói như vậy, tiểu dân muốn thưa tội của Tiểu Lâm, hắn lại dám bôi nhọ danh dự của huynh đệ chúng tiểu dân!

- Xin đại nhân minh xét!

Cả ba bọn chúng đồng thanh, Lão Vương một bên ôm trái tim uất ức muốn khóc. Ai mà không biết danh tiếng bọn chúng, con của lão, lão cưng như cưng trứng không ngờ lại chết oan như vậy!

- Là cha có lỗi với con!

Lão Vương chạy tới đâm đầu vào cột, nhưng may mắn thị vệ của Nghĩa Bắc nhanh tay lẹ mắt đỡ được lão mới không xảy ra thảm kịch. Lão Vương gào lên.

- Đừng tưởng ta sợ gia thế nhà các ngươi! Đại nhân, xin người minh xét! Tại nơi huyện nhỏ này ba kẻ này tội ác tày đình! Lừa bán dân nữ vào lầu xanh, giết người bọn chúng đều từng làm! Trước kia tiểu nhân vì lo sợ nên không dám tố cáo, nhưng bọn chúng đã không tha cho tiểu nữ nhà tiểu dân. Hôm nay cá chết lưới rách, nhóm nữ nhân bị lừa bán vì nhục nhã nên không dám ra mặt! Nhưng có rất nhiều phụ mẫu của người bị hại đã dám đứng lên! Trong mấy ngày nay ta đã đi xin chữ ký của họ! Chứng tỏ việc này nhất định có liên quan tới ba kẻ bọn chúng, trên đường từ tửu quán về tới phủ bọn chúng vừa hay đi qua nơi xảy ra án mạng! Đại nhân minh xét!

Nghĩa Bắc nghe vậy tức giận tới đập bàn!

- Còn không mau trình lên chữ ký của các hộ gia đình! Nếu điều ngươi nói là thật, đây đã chẳng còn là vụ án giết người bình thường nữa! Ta sẽ ở lại đây cho tới khi vụ án được phá! Người đâu, đem nghi phạm tống vào trong lao! Từ mai bắt đầu tra án!

- Đa tạ đại nhân!

Lão Vương nghe xong hai mắt đã sớm đẫm lệ, ba kẻ kia nghe vậy liền lớn tiếng kêu oan. Việc bé thì cần xé ra to, việc nó to thì "bùm!" nên cho nổ rồi! Hạ từ chân tới đỉnh, thế lực liên kết với tên Ngưu Đào đi thì may ra mới hoàn toàn có chỗ xen vào...

Ngưu Đào cảm nhận được không ổn, liền mở cuộc họp kín cùng tam gia tộc Thượng Quan huyện. Đám cha già nhìn thấy con mình bị bắt đi tính tình nóng như lửa.

- Phải làm sao đây? Hay chúng ta đem thật nhiều bạc tới mua chuộc?

Họ Đào dẫn đầu lên tiếng, Nhu lão cùng Minh lão nghe vậy liền có ý đồng tình lại bị Ngưu Đào cắt đứt.

- Không được! Tên đó không bao giờ nhận hối lộ, là một tên quan viên chân chính! Trừ phi chúng ta nắm được điểm yếu của hắn!

Nghe Ngưu Đào nói đám người kia như bừng tỉnh đại ngộ! Đúng vậy, kẻ nào không thuận ta bắt buộc phải diệt!

Nhã Tịnh trên nóc nhà nghe xong một màn này chỉ có thể cười khổ, nhìn xem! Mấy con cờ này cũng vui tính quá, khiến nàng không biết có nên gia nhập hay không.



Sau khi chán xem kịch bên dưới, Nhã Tịnh âm thầm trở về.

- Xem chán rồi sao?

Lang Minh Triết nhìn Nhã Tịnh ung dung từ ngoài vào, nàng nhìn thấy hắn môi lại nở nụ cười bất lương.

- Thôi nào, đừng nói vậy chứ! Vương gia phải khen ta chăm chỉ làm việc mới đúng! Không phải sao? Hơn nữa, bao giờ người trở lại kinh thành vậy?

Dạo này Lang Minh Triết ở đây cản trở con đường tài vận của nàng, Nhã Tịnh vô cùng bức bối. Ngay cả chơi bài bạc cũng không dám, nhưng Lang Minh Triết lại nghe thành nữ nhân nào đó không muốn rời xa mình.

- Nếu nàng muốn, ta có thể ở lâu hơn!

- Tuyệt đối không cần! Ta sẽ nhanh chóng làm xong về với người, vậy nên vương gia cứ an tâm nhé!

Nói rồi Nhã Tịnh âm thầm chuồn khỏi nơi đáng sợ này! Dạ Nguyệt Tu Kiệt từ trong góc tối đi ra, bao đêm nay vẫn luôn là hắn không quản sương gió đứng tại cổng ngóng bóng dáng quen thuộc trở về rồi cùng nàng đi dạo dưới trăng. Bây giờ lại có kẻ ngáng đường, nhưng bất lực thay. Hắn lại chẳng thể làm gì kẻ đó!

- Vương gia, người tính không về thật sao?

- Ha, Dạ Nguyệt công tử ý người là sao đây? Ta ở đây cùng phu nhân thì sao?

- Hẳn người công vụ rất nhiều?

- Đúng vậy, nhưng ta cũng nhớ nàng.

- Người để cho ta thấy điểm yếu như vậy, có ích lợi gì sao?

- Điểm yếu này của ta, ta tin ngươi sẽ không nỡ ra tay!

Tra tới vậy là cùng! Giờ Dạ Nguyệt Tu Kiệt như đã hiểu, tại sao ở cùng Lang Minh Triết lâu tới vậy mà nàng vẫn không hoàn toàn động lòng.

Quay lưng rời đi, Lang Minh Triết thu lại ánh mắt cười cợt kia. Hắn, thật sự sắp không trụ nổi nữa. Kinh thành gửi không ít thư tới, hắn sắp phiền chết rồi. Nhưng để nàng như vậy Lang Minh Triết cũng không an tâm, nhất là khi có tin báo về. Có trời mới biết được, lúc đó hắn có bao nhiêu tức giận. Vậy mà con người nào đó lại chỉ muốn đuổi hắn đi! Lang Minh Triết đau lòng nhiều chút.

Sớm hôm sau, báo cáo khám nghiệm tử thi đã được đưa tới tay Nghĩa Bắc. Ông tức giận tới đập bàn, Ngưu Đào thấy vậy hai chân cũng mềm nhũn. Bọn chúng không thể tìm ra điểm yếu của Nghĩa Bắc chỉ qua một đêm, nên hiện giờ đám chúng đang trong thế hạ phong. Nuốt lấy sợ hãi, dù sau lưng hắn có phủ Tướng quân chống lưng cũng không thể không run sợ. Bởi lẽ Ngưu Đào hiểu, bản thân chỉ là một quân tốt, nếu như làm không xong bất cứ lúc nào cũng có thể bị diệt. Nhưng nghĩ tới lợi ích tam gia tộc kia đem lại, Ngưu Đào càng thêm khó xử.

- Ngưu Đào, đây là bị trúng gió ngã đập đầu vào đá mà mất mạng ngươi nói sao? Khắp người nữ nhân kia đều là dấu vết bị đánh, lại còn thêm cơ thể như đã từng bị xâm hại! Vậy mà ngươi nỡ lòng nào đưa ra một kết luận như vậy? Ngươi còn có mặt mũi làm quan hay sao?



Nghe Nghĩa Bắc nói vậy, Ngưu Đào chỉ có thể quỳ xuống.

- Đại nhân xin người hãy thứ lỗi cho sự thất trách của tiểu nhân! Bởi lẽ sự vụ tại trấn quá bận, sau khi thi thể được đưa về tiểu nhân không kịp tới xem thi thể, chỉ có thể thông qua báo cáo ở bên dưới mà luận án!

- Vậy ngươi nói sao về vụ việc của ba tên công tử kia?

- Đại nhân, việc này hạ quan thật sự không biết! Bởi lẽ cũng không có người dân nào báo cáo, hạ quan cũng chẳng thể gõ cửa từng nhà hỏi!

- Ngươi là quan viên, vậy mà có thể nói ra những lời nói đó hay sao? Người dân của ngươi xảy ra chuyện gì ngươi không biết, nếu như cả trấn này người đều chết hết, có phải ngươi lúc đó mới thấy kỳ lạ?

Nghe Nghĩa Bắc nói vậy Ngưu Đào vội quỳ xuống.

- Đại nhân, tiểu nhân biết tội rồi! Xin người hãy giơ cao đánh khẽ!

- Vậy ngươi nói xem, tội của ngươi là gì?

Một câu hỏi như cọng rơm cứu mạng cuối cùng Nghĩa Bắc cho Ngưu Đào, đáng tiếc hắn lại không chịu nghe...

- Hạ quan có tội không quan tâm tới người dân, chưa làm rõ vụ việc đã vội luận án! Chỉ là nơi đây người dân nghèo khó, cũng nhờ có ba vị họ Đào, họ Nhu cùng họ Minh chống đỡ mới không có quá nhiều người dân mất mạng. Mong rằng người hãy suy sét!

Nghĩa Bắc vừa nghe liền nhìn qua Ngưu Đào vẫn đang quỳ phía bên dưới.

- Chính vì vậy mà ngươi mắt nhắm mắt mở buông tha cho tội ác của bọn chúng hay sao? Ngươi làm vậy có xứng với chức quan ngươi năm giữ hay sao? Thân là quan chẳng thể lo cho dân, đẩy dân vào bờ vực khốn khó! Khiến cho người dân sống trong lo sợ, nhi nữ nhà lành thì bị hại! Ngưu Đào ơi Ngưu Đào, ngươi đã làm những gì vậy? Mỗi tối ngươi có thể an giấc mà không lo sợ hay sao? Ngươi làm vậy có thẹn với lòng hay không? Thẹn với những người dân mà ngươi quản lý hay không? Bản cáo trạng kia là người dân dùng máu của mình mà vẽ lên, có biết bao oan ức chứ! Vậy mà ngươi vì chút lợi ích và sự vô dụng của mình muốn tha cho đám ác bá đó! Xong việc này, Ngưu Đào, ngươi nhất định sẽ không xong với ta đâu!

Nghĩa Bắc tức giận đập bàn rời đi, Ngưu Đào thấy vậy liền biết rằng không xong rồi! Vậy đừng trách hắn độc ác!

Chỉ là Ngưu Đào không hay biết, phía bên ngoài sớm đã có người nghe lén! Sau khi biết cuộc trò truyện kết thúc liền nhanh chóng lủi đi. Nhã Tịnh nghiêng đầu uống trà nhìn ngắm cây rụng lá, Diễm An nhìn chủ tử nhà mình an nhàn như vậy liền phi thường tức giận.

- Tiểu thư, người không thể nằm ì mãi như vậy! Người xem, bên ngoài náo loạn biết bao nhiêu! Người còn không thèm đi khảo sát, chỉ chờ người về báo tin như vậy cũng được hay sao?

- Diễm An à, ngươi cứ bình tĩnh xem nào! Chuyện đâu còn có đó! Đúng rồi, ta sắp có việc cho ngươi đấy!

Ngoắc Diễm An tới cạnh mình, Nhã Tịnh thì thầm bên tai Diễm An việc gì đó. Chỉ thấy cô nàng kinh ngạc rồi gật gật đầu, hai mắt cười tới không nhìn thấy gì!

Dạo này Lang Minh Triết tới, nàng cũng đành xin Lão Lưu nghỉ một thời gian. Nhã Tịnh chỉ có thể âm thầm rèn luyện nâng cao kỹ năng và nâng cao thể lực của mình. Bởi lẽ bình thường nàng tập người của hắn báo lại thì không sao, chỉ cần có mặt Lang Minh Triết ở đó chắc chắn việc học võ của nàng sẽ bị gián đoạn. Chỉnh Nhã Tịnh cũng chẳng hiểu tại sao, chỉ biết rằng Lang Minh Triết nhất định sẽ dùng mọi cách cản trở nàng học võ! Đã vậy còn nhét nàng ăn nhiều, ý đồ nuôi béo nàng! Dăm ba chiêu thức thường dân, há có thể qua mắt bổn cung?

Chính vì nàng là người nấu, Nhã Tịnh quyết tâm nấu những món trong thực đơn giảm cân. Đôi khi còn là đồ ăn chay! Thua chiêu này ta bày chiêu khác, Lang Minh Triết mua cả tá đồ ăn vặt về! Nhã tham ăn Tịnh dính chiêu, nhìn kẻ nào đó đạt được mục tiêu mà phe phởn tức tới mức chỉ hận không thể đạp chết hắn. Mô phật, làm người tâm nên hướng thiện! Nhã Tịnh niệm không biết bao nhiêu lần mới khó chịu buông tha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.