Nhã Tịnh đi theo đám quan binh, thấy xác nữ nhân kia cúi đầu tiếc thương. Nữ nhân ấy gián tiếp bị nàng hại chết rồi, không thể không trả lại trong sạch cho nàng.
Trưa hôm đó, một chú chim bồ câu từ phủ họ Lưu bay về phương xa.
Nhã Tịnh nhìn Lang Minh Triết từ thư phòng bước ra, vừa thấy nàng liền tiến tới tóm lấy nàng.
- Trời trở lạnh rồi sao nàng vẫn ăn mặc như vậy? Ốm thì sao?
- Công tử, đa tạ đã chú ý tiểu nữ. Chỉ là bây giờ cũng chưa lạnh lắm, ta nãy luyện tập đôi chút có chút nóng nên không muốn mặc thêm áo. Công tử cứ mặc ta đi, không phải người vẫn còn công việc sao? Ta cũng không muốn để mọi người hiểu lầm!
Nhã Tịnh nhìn qua đám gia nhân hóng hớt một bên, cả tên có ký hiệu kia...
Nhã Tịnh xoay người phất tay rời đi, Lang Minh Triết nhìn theo bóng lưng nàng khẽ cười. Để nàng tự do lâu quá rồi phải không? Hắn không thể không tới nhắc nhở nàng bản thân là ai, vừa hay hắn cũng có công vụ cần đi qua đây. Lang Minh Triết nghĩ tới lúc nàng gặp lại hắn sẽ bày ra bộ dáng nào, dù ra sao cũng không nghĩ tới nàng lại bỏ qua hắn. Bây giờ lại lạnh nhạt tới vậy...
Lang Minh Triết cũng không thể bám theo nàng, đem theo bực tức trong lòng hắn xoay người rời đi. Dạ Nguyệt Tu Kiệt một góc thấy một màn này trái tim lại như có một hi vọng, có phải nàng không yêu tên vương gia kia?
Ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2928147/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.