Công chúa, phía Tây phát hiện có một số kẻ khả nghi! Bọn chúng đang muốn nhắm tới kho lương thực của chúng ta!
Nhã Tịnh vừa nghe như vậy liền nhếch môi, nàng buông khuân mặt của Tư Đồ Kha Luân ra.
- Ta đi có việc chút, chàng đường xa mệt mỏi hãy cứ nghỉ ngơi đi!
Nói rồi nàng xoay lưng rời đi, để lại hắn ngây người ngồi một chỗ.
Kinh mạch Tư Đồ Kha Luân có chút loạn, đây không phải do bệnh! Đúng hơn, hắn trúng độc! Hắn bây giờ đang cố tiết chế độc, nhưng độc vẫn đang lan dần ra. Loại độc đó, nàng chưa rõ là loại nào vì chưa thấy hắn phát tán dược tính.
- Đi thôi, bắt chúng lại!
- Tuân mệnh công chúa!
Về lại lều chính, nàng nhìn đám người đã bị tóm lại. Mặc y phục của dân thường, nhưng nhìn cơ thể chúng sao có thể qua được mắt nàng!
- Người đâu, ép bọn chúng há miệng ra!
Đám người phía dưới dù có cố ngậm chặt môi nhưng lại chẳng thể thoát được sức ép to lớn của đám binh lính. Ngay lập tức, bọn chúng há miệng ra. Nàng ném mấy viên đan vào họng chúng, môi đỏ nhếch lên nụ cười.
- Đây là loại đan dược có thể khiến các ngươi sống không bằng chết, nếu các ngươi muốn sống. Vậy về đó, báo với chủ tử các ngươi rằng chúng ta bên trong đã hết lương thảo! Dụ dỗ bọn chúng, chờ khi chúng tới đây tấn công chúng ta! Chúng ta sẽ cho các ngươi thuốc giải, để các ngươi và gia đình sang Khánh quốc sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-mau-chay/2927964/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.