Chương trước
Chương sau
"Nương, người nói ông ngoại mời mẫu tử ta ngày mai đến phủ?" Hàn Mộ Tuyết điềm tĩnh, vừa nhấp ngụm trà nhụy sen do Lâm thị làm, vừa hỏi. Sáng nay thấy thời gian còn sớm, nàng cùng Thanh Âm, đến Đào Hoa viện. Vốn muốn tán ngẫu cùng Lâm thị một lát, lại nghe nói Hầu phủ cho người gửi thiếp mời tới, khiến Hàn Mộ Tuyết có chút ngạc nhiên.

Trong nhận thức của nàng, ngoại trừ Lâm thị, những người được coi là nhà ngoại kia, hoàn toàn không tồn tại. Bởi vì bảy năm ở Lâm viện, nàng chưa từng nghe thấy bất kì sự quan tâm cùng thăm hỏi nào, thành ra quên mất sự tồn tại của họ.

Ban đầu, nàng cũng cho người điều ra sơ bộ, mẫu thân cũng bị cả Lâm gia ghẻ lạnh, lại bởi vì được gả vào Hàn gia, mới khiến họ tỏ chút quan tâm. Dần dà Lâm thị không được sủng ái, thì bắt đầu hời hợt. Sau nghe ngóng được tin mẫu tử các nàng dọn đến Lâm viện, càng thêm lạnh nhạt chẳng đoái hoài. Có lẽ họ nghĩ mẫu, tử nàng bị đuổi đi?

Theo tính cách bọn họ cho thấy, chắc hẳn thiếp mời có liên quan đến việc Hàn Mộ Liên được chọn làm thái tử phi đi? Khoé môi Hàn Mộ Tuyết nhấc nhẹ. Nàng là muốn xem, cái gọi là thân nhân kiếp này là những dạng người nào, lợi hại ra sao, lại có thể hô đến đuổi đi mẫu, tử nàng.

"Ừm, lâu nay không qua lại, giờ gửi thiếp mời, hẳn là có lý do nào đó." Lâm thị chau mày tỏ vẻ khó hiểu. Lúc còn tại gia hay đã xuất giá, số lần cùng người Lâm gia qua lại đếm trên đầu ngón tay, nay lại mời mọc thân mật vậy, khiến bà lo lắng.

Thấy Lâm thị phiền muộn, Hàn Mộ Tuyết bật cười.

"Mặc kệ là lý do gì, chỉ cần đến đó chẳng phải sẽ sáng tỏ sao? Nương không cần lo lắng" nắm lấy bàn tay mềm mại của Lâm thị, Hàn Mộ Tuyết nhìn sâu vào mắt bà. Với thực lực một mình nàng, cũng có thể chống đỡ được, huống gì bên cạnh còn một giỏi võ, một giỏi về độc chứ? Nên lo lắng là họ mới đúng.

"Haha, đúng vậy, nương sao phải lo lắng chứ? Không phải còn có một tiểu nha đầu vô cùng lợi hại bên cạnh sao? Không lo không lo." Lâm thị nghe Hàn Mộ Tuyết nói ngẩn người rồi bật cười lớn, nhéo nhẹ lên đôi má nàng. Bà suýt đã quên, nữ nhi mình bản lĩnh thế nào, phiền muộn cuối cùng cũng theo tiếng cười biến mất.

"Phu nhân, tiểu thư! Lão gia cho người đến thông tri, thỉnh phu nhân đến đại sảnh dùng thiện." Nguyệt Hoa đẩy cửa bước vào, cung kính thi lễ với Lâm thị cùng Hàn Mộ Tuyết xong liền bẩm báo sự việc.

"Ổ? Từ khi nào phụ thân lại quan tâm đến nương nhiều như vậy a?" Hàn Mộ Tuyết rút tay chóng bàn nâng cằm mỉm cười tinh nghịch nhìn Lâm thị. Rõ ràng mọi việc trên dưới Hàn gia nàng nắm trong tay, nay lại cố tình trêu ghẹo.

"Con đó, đã biết còn cố tình hỏi? Cũng may có Phong Diễm, Nguyệt Hoa nên số lần hắn tới làm phiền cũng ít đi. Chỉ là không hiểu, thái độ trước kia với bây giờ sao khác nhau đến vậy? Hay là hắn đang dò la gì?" Lâm thị khó hiểu nhìn Hàn Mộ Tuyết. Với lý do này mới giải thích được, dạo này Hàn Minh Thiên vì sao năm lần bảy lượt viện cớ tìm bà.

Thế lực ngầm của nữ nhi, bà hoàn toàn nắm được sáu bảy phần. Nhìn y phục với trang sức trên người cả hai thôi cũng sẽ khiến người sinh nghi, một nữ nhân đưa nữ nhi đi dưỡng bệnh, chẳng những bạc không bị tiêu hao, ngược lại còn trở nên giàu có. Nên Hàn Minh Thiên cố ý điều tra? Lại tra không được gì đành tìm đến bà?

"Nương, người là không phát hiện, người dạo này rất xinh đẹp sao?" Bật cười vì suy luận của Lâm thị, Hàn Mộ Tuyết nhoài người về phía bà vừa nhìn qua lại, vừa bí hiểm hỏi.

Trong bảy năm, nàng cố ý bào chế nhiều loại mỹ phẩm cực tốt để mẫu thân dùng, hiện bà đã ba mươi, nhưng nhìn thế nào cũng giống nữ nhân đôi mươi. Đem nhị phu nhân so sánh, quả thực một trời một vực. Mà nam nhân, ai lại không yêu thích cái đẹp? Cho nên Hàn Minh Thiên mê luyến mẫu thân nàng là chuyện dĩ nhiên.

"Có.. có sao? Nương nào có xinh đẹp, là nha đầu con cố ý trêu ghẹo?" Lâm thị bối rối, hai tay chạm lên má vuốt nhẹ, mắt chớp vài cái, đỏ mặt phản bác.

Bảy năm qua, phần nhiều thời gian rảnh rỗi, hầu như bà bị Hàn Mộ Tuyết bôi trét thứ gì đó sền sệt mềm mại lại thơm nhẹ lên mặt, cứ ngỡ là loại dược bào chế nào đó thử nghiệm để bán, sau này mới biết, nữ nhi muốn bà làm đẹp.

"Nương là không tin tưởng vào nữ nhi, hay những dược mỹ phẩm con bào chế?" Hàn Mộ Tuyết nụ cười càng sâu liếc nhìn Lâm thị. Đây là trò tiêu khiển duy nhất lúc ở Lâm viện. Ngoại trừ trêu ghẹo bà ra, còn lại là Tử Y. Cả hai đấu võ mồm điều thua nàng, chỉ có Thanh Âm, gương mặt lúc nào cũng lạnh lẽo âm trầm không gia nhập cuộc trò chuyện.

"Hây da, không nói vấn đề này nữa, con với nương cùng đến đại sảnh, xem hôm nay có trò gì mà long trọng đến vậy." Thẳng thừng chấm dứt trò đùa của Hàn Mộ Tuyết, Lâm thị đứng dậy nắm tay nàng kéo đi.

Hàn Mộ Tuyết vẫn bộ dáng cười tươi mặc kệ Lâm thị lôi kéo. Ha, mẫu thân của nàng thật sự rất đáng yêu, nếu không phải thấy bà dể xấu hổ đến đỏ mặt, nàng còn muốn trêu chọc thêm một lát.

Đại sảnh.

Hàn Mộ Tuyết cùng Lâm thị song song bước vào. Giữa sảnh bày một chiếc bàn lớn. Mọi người có mặt đầy đủ đứng bên cạnh. Vì Hàn Minh Thiên chưa ngồi, họ cũng chẳng ai dám ngồi.

"Ninh nhi, nào nào, đến đây ngồi đi." Vừa thấy Lâm thị bước vào, Hàn Minh Thiên nhanh chóng bước đến đón người dẫn đến chỗ ngồi trước mắt mọi người. Không bình thường hơn là, ông gọi thẳng tục danh của bà, khiến Hàn Mộ Tuyết giật nhẹ khoé môi.

"Thôi được rồi, mọi người cùng ngồi đi, Tuyết nhi, ngồi cạnh nương." Mặc dù tùy ý để Hàn Minh Thiên sắp xếp, nhưng Lâm thị không quên, nữ nhi mình nhất thiết phải ngồi cạnh mình.

"Đúng đúng, Tuyết nhi ngồi cạnh nương con đi, mọi người cùng ngồi đi." Hàn Minh Thiên miệng cười không khép nhìn Hàn Mộ Tuyết nói. Từ lúc Lâm thị trở về, ông chưa một lần nào đến gần được bà, nay nhân cơ hội gần gũi, ông liền không ngại lấy lòng.

Hay nói đúng hơn, yêu ai yêu cả lối về. Từ lúc nhìn thấy Lâm thị, Hàn Minh Thiên tâm động, nên nhìn Hàn Mộ Tuyết vô cùng thuận mắt, lại khiến cho Hạ thị một bên ngoài mặt như thường, trong tâm là một cơn sóng ngầm.

"Dạ, phụ thân." Khác với những ngày đầu trở về, Hàn Mộ Tuyết lúc này vô cùng nhu thuận nghe theo. Bởi vì nàng cảm nhận được, bầu không khí nhìn bề ngoài rất êm ả, bên trong là mỗi người một tính toán riêng.

"Haha, thật không ngờ, chỉ cách bảy năm, tỉ tỉ lại càng trở nên xinh đẹp như vậy." Sau khi ngồi xuống, người mở lời là Liễu thị. Chỉ sau vài ngày điều trị, thân thể trơ xương thiếu sức sống ngày nào bắt đầu thay đổi. Cơ thể hấp thu dưỡng chất nên nhìn tốt hơn trước nhiều.

"Ta cũng thấy lạ, chẳng phải tỉ tỉ chăm sóc Tuyết tỉ nhi đến bán một nữa hồi môn sao? Vì sao nhìn qua không giống như lời đồn vậy?" Đến lượt Hạ thị lên tiếng.

Một phần tức giận vì bị Hàn Minh Thiên ngó lơ, một phần vì đố kị dung nhan, thêm một phần tiền tài chẳng biết từ đâu có của mẫu tử Lâm thị, Hạ thị cố ý gợi lên nghi vấn cho Hàn Minh Thiên, để ông thay bà truy hỏi vấn đề.

"Muội đã nói là lời đồn, vì sao lại tin là thât? Huống hồ, bảy năm qua, mẫu tử ta không ai quan tâm, vì cớ gì bây giờ chất vấn?" Lâm thị tỏ vẻ bất mãn không vui cố ý hất tay Hàn Minh Thiên ra nhìn Hạ thị. Trước kia, là do bà sợ trước lo sau về an nguy của Hàn Mộ Tuyết, bây giờ à? Một Hạ thị bà nào để trong mắt.

"Lan nhi, không được vô lễ. Khó khăn lắm cả nhà mới có ngày đông đủ, đừng làm mọi người mất hứng." Hàn Minh Thiên nhận ra Lâm thị đang không vui thì quay sang trừng mắt Hạ thị. Không phải ông chưa từng nghi ngờ, nhưng thế lực phía sau tam nhi nữ rất lớn, ông không thể tìm hiểu quá sâu, e rằng mạng vong lúc nào cũng chẳng hay.

Hàn Mộ Tuyết nâng mắt nhìn hết thẩy những người ở đây. Hầu như thê thiếp Hàn Minh Thiên điều có mặt đầy đủ. Riêng Hàn Minh Diên cùng lão phu nhân là không đến.

Kế bên tay phải Hàn Minh Thiên là Hạ thị. Bà vận bộ y phục màu đỏ thẫm, gương mặt tỉ mĩ trang điểm nhưng vẫn nhận ra được chút dấu vết năm tháng để lại. Châu sa cùng trang sức được mang nhiều hơn lúc bình thường.

Liễu thị một thân màu vàng nhạt, gương mặt hốc hác ngày trước giờ đã có huyết sắc, cũng được trang điểm tinh tế. Trang sức, trâm cài đang dùng điều là loại tốt. Đây là cố ý để Hạ thị xem ấy mà.

Tứ di nương so với những người khác thì đơn giản hơn nhiều. Y phục lam nhạt. Trang sức, châu sa thuộc dạng trung đẳng, cũng chỉ có vài món mang cho có lệ.

Ngũ di, lục di y phục rực rỡ, trang điểm có phần dung tục một chút.

Bầu không khí lúc này toàn mùi son phấn, khiến Hàn Mộ Tuyết nhíu mi. Cảm thấy có ánh mắt nhìn về mình, nàng liếc nhìn bên cạnh. Hàn Mộ Mai giật mình khi bị phát hiện.

Mỉm cười lướt qua, người đáng chú ý nhất, có lẽ là Hàn Mộ Liên. Sau lễ trưởng thành với lễ đính hôn cùng thái tử, dường như nàng ta đã trở thành một người khác.

Y phục trắng tinh khiết, giống như đóa hoa bạch liên nở rộ. Gương mặt được chăm chút kĩ lưỡng. Mắt hạnh, mũi cao nhỏ, đôi môi đỏ thắm. Giơ tay nhấc chân được kỳ công dạy dỗ, từng cử chỉ nhỏ cũng vô cùng quý phái tao nhã. Đây là biểu hiện của quốc mẫu tương lai sao?

Cười thầm, Hàn Mộ Tuyết hạ mi. Trong đại chiến ngôi vị này, ai là người chiến thắng còn chưa xác định được. Nhưng chắc chắn, hoàng đế đã có hậu chiêu, nên biết sóng ngầm tranh đấu, ông ta vẫn hiển nhiên không nhúng tay vào.

"Đây Tuyết tỉ nhi, tam di đa tạ ơn cứu mạng của ngươi và Tử Y cô nương, tam di kính ngươi một ly." Vừa nói, Liễu thị ra hiệu cho nha hoàn rót một ly rượu cho Hàn Mộ Tuyết, nói xong bà nâng ly uống cạn.

Hàn Mộ Tuyết nhướn mi, mùi rượu thơm nhẹ, ngửi qua là biết, đây chính là sản phẩm nàng chế tạo ra, rượu trái cây.

Ở cổ đại này, người ta chỉ biết chế tạo rượu theo cách truyền thống, nên nàng liền có ý tưởng dùng trái cây ủ. Kết quả không ngoài dự đoán, sự thu hút vượt qua tính toán.

Hằng năm ở các nhà giàu, quan lại, nhiều nhất vẫn là hoàng cung, mở tiệc chiêu đãi, mà loại rượu này cực kì được các quý phụ yêu thích, vừa có công dụng dưỡng nhan, vừa thay thế được rượu. Nhưng rượu vẫn là rượu, dùng quá nhiều cũng có thể bị say, ít thì tốt cho sức khoẻ.

Hôm nay Liễu thị thịnh soạn như vậy hẳn là đặt tâm tư rất cao. Cũng phải thôi, có gì quý hơn mạng sống chính mình chứ? Chải qua sinh tử lần này, đôi mắt hẳn nhìn xa hơn một chút.

"Tam di nặng lời rồi, là do người các nhân thiên tướng, gặp dữ quá lành, Tuyết nhi chỉ hộ trỡ phần nhỏ công sức thôi." Cử chỉ đúng mực, Hàn Mộ Tuyết khiêm tốn không nói công lao. Mọi chuyện do Tử Y làm, nàng chẳng có công lao, còn được hưởng Ngân Tử, tranh công thì có hơi quá đáng.

"Ra ngoài bảy năm, trở về dẫn theo một nha đầu lang băm, trị bậy bạ lại khỏi bệnh, có gì mà vênh váo" Hạ thị chỉnh lại góc áo mình, hai tay đặt trên gối, cử chỉ đắc ý, thầm mỉa mai Hàn Mộ Tuyết. Bà vẫn còn ghi hận món nợ Tử Y bỏ độc nhi tử mình.

"Ta lang băm tay chân vụng về, biết đâu trong chén rượu nhị phu nhân đã bị hạ độc rồi?" Tử Y bị chế giễu, chẳng những không tức giận còn tinh nghịch nháy mắt nói. Nàng tin, nhị phu nhân này nội tâm rất sợ nàng, vậy dại gì không dọa bà ta một chút chứ?

"Ngươi.." Hạ thị tức giận không nói được gì. Bà ta thừa biết y thuật nha hoàn Tử Y vô cùng lợi hại mới giải được độc hoa Nhụy Tử kia, nên lời nàng châm chọc lại, bà không thể mắng. Thật hận, từ khi nào bà đã trở nên yếu thế như vậy chứ?

"Ta thực sự hâm mộ tỉ tỉ có một nữ nhi vừa xinh đẹp, vừa thông minh tài trí như Tuyết tỉ nhi đây." Liễu thị vừa nói, vừa đưa tay nhẹ nhàng che đi chóp mũi mình. Hàng mi buông xuống, vẻ mặt buồn tủi cô đơn. Quả thật bà rất mong muốn có một đứa nhỏ, nhưng lời vừa nói ra, lại thêm vào một hàm ý sâu xa.

Hàn Mộ Tuyết nâng mắt. Liễu thị này cố ý nói như vậy, phần nhiều muốn gợi lên sự xung đột của mẫu thân nàng cùng Hạ thị, còn bà ta một bên ngư ông đắc lợi? Nữ nhân thật là, chỉ vì tranh giành tình cảm của nam nhân, không tiếc bán rẻ lương tâm, nàng xem như mở rộng tầm nhìn.

"Hư! Một nha đầu dưỡng bệnh bên ngoài bảy năm, chẳng học thức lại không tài đức, có gì mà ao ước chứ? Chả bù cho Liên nhi, hiện tại sắp thành thái tử phi, cả Hàn gia điều có mặt mũi." Tìm được chỗ đắc ý, Hạ thị vui sướng ngẩn mặt nhìn một đám thê thiếp. Nữ nhi bà sau này sẽ trở thành hoàng hậu, ở Hàn gia, xem còn ai dám lớn tiếng với bà đây?

Hàn Mộ Liên bộ dáng đoan trang như cũ, khi được nhắc đến tên, chỉ nhẹ nhàng chau mày rồi giãn ra. Điềm tĩnh, yên lặng buông đôi mi dài xuống. Khoảnh khắc đắc ý xoẹt qua rất nhanh, lại bị Hàn Mộ Tuyết bắt được. Nàng cười thầm, vị đại tỉ này, xem ra cũng có chút dã tâm đây.

"Ừm, Hàn gia ta may mắn nhận được hoàng ân. Liên nhi, con cần cố gắng học quy cũng trong cung nhiều hơn nữa." Nghe vậy, Hàn Minh Thiên cũng đồng dạng đắc ý. Từ đầu ông đã có ý theo phe thái tử, nên để nhi tử theo phụng bồi, hiện tại đại nữ nhi sắp thành thái tử phi, ông há chẳng phải cao hứng là gì?

"Dạ, con hiểu, phụ thân." Vẫn cử chỉ ý tứ đúng mực. Hàn Mộ Liên cúi nhẹ đầu trả lời Hàn Minh Thiên. Nàng vì Hàn gia, nhưng hơn hết vẫn là vì chính bản thân mình, nên tất nhiên phải mười phần cố gắng.

Bữa tiệc bắt đầu, vui vẻ nhất chắc chắn là nhị phu nhân, âm thầm tức giận hẳn là tam di nương. Còn mẫu tử Hàn Mộ Tuyết thì mỗi người một suy nghĩ.

Lâm thị: Hiền tế sau này của mình, sẽ là người như thế nào mới xứng đáng với nữ nhi đây? Thật lo lắng.

Hàn Mộ Tuyết: Hoàng hậu? Danh xưng cao quý cho nữ nhân đứng đầu một nước, cũng chính là sợi dây xiền xích trói buộc một đời nữ nhân trong chiếc lồng son, có gì mà ham muốn chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.