Chương trước
Chương sau
Sau khi kết thúc bữa ăn, Hàn Mộ Tuyết trở về phòng.

"Này tam muội.." Hàn Mộ Mai nhảy ra, định vỗ vai Hàn Mộ Tuyết nhưng dưới áp lực vô hình từ ánh mắt phía sau của Thanh Âm, nàng liền rút lại bàn tay giữa không trung, chẳng dám làm càn.

"Nhị tỉ tìm muội là có chuyện gì?" Nhìn biểu tình e sợ của Hàn Mộ Mai, Hàn Mộ Tuyết mỉm cười. Trải qua chuyện ở Lam phủ, nàng cảm thấy nhị tiểu nha đầu này cũng không đến đỗi nào.

Có lẽ bản tính con người vốn dĩ thuần khiết, nhưng do hoàn cảnh sống xô đẩy, tạo nên một tính cách khác, mà Hàn Mộ Mai được Hạ thị bảo bọc, chỉ có chút ngang bướng, bản tính chưa đến độ không dung nạp được.

"Vốn là ta có hứa mời ngươi một bữa ở Hoàng Tiêu Lâu, nhưng hiện tại chưa đủ ngân lượng, ngươi cho ta nợ vài ngày nha?" Hàn Mộ Mai dí mũi chân trên đất, bàn tay phải nắm lấy ngón trỏ tay trái xoay, đầu ngượng ngùng cuối xuống lí nhí nói.

"Chỉ là chuyện này? Nhị tỉ không cần bận tâm, nếu có thể ngày mai muội mời tỉ dùng bữa." Đây là lời chân thật xuất phát từ nội tâm, đến cả Hàn Mộ Tuyết cũng có chút kinh ngạc. Nàng từ khi nào lại để ý đến những người xung quanh như vậy chứ?

"Thật sao? Nhưng nghe đâu vào đó dùng bữa tốn rất nhiều ngân lượng a." Hàn Mộ Mai ngẩn đầu ngạc nhiên. Mặc dù rất muốn đến địa phương kia ăn một bữa, chợt nhớ đến giá cả lại không thấp, nên nàng có chút e ngại hỏi lại.

"Muội có quen vị tỉ tỉ là chủ quán, nên vốn dĩ không cần tốn ngân lượng vẫn có thể dùng bữa." Mặc dù không hề che giấu thế lực của mình, nhưng Hàn Mộ Tuyết vẫn chưa muốn công khai rõ, nên mắt không chớp mà nói dối Hàn Mộ Mai.

Thanh Âm lặng lẽ cười thầm, không phải vị tỉ tỉ đó chính là chủ tử nhà nàng luôn đó sao? Chỉ là nói quen còn khiến người khác kinh sợ, nếu họ biết lão bản đứng sau bốn cửa hiệu hàng đầu kinh thành là tiểu thư, chắc hẳn toàn bộ Đại Đế chẳng một ai tin.

"Là thật sao? Vậy.. ngày mai chúng ta đến đó đi nha?" Thật hào hứng khi biết rõ nguyên nhân, Hàn Mộ Mai vui vẻ vỗ tay một cái sau đó nhìn Hàn Mộ Tuyết với ánh mắt chờ đợi.

"Cũng được." Nhìn sâu vào mắt Hàn Mộ Mai, Hàn Mộ Tuyết nhìn ra được, nàng ta vô cùng hưng phấn và thích thú. Đúng thôi, đứa nhỏ nào không thích đồ ăn ngon, mới và lạ chứ. Dù trong hoàn cảnh gia thế tốt, nhưng địa phương như Hoàng Tiêu Lâu, không phải muốn là đến được.

"À tam muội, ta vừa nghe hạ nhân nói, sáng nay Phó Khuynh bỗng dưng bị mắc chứng bệnh lạ, cả người bị ngứa, gãi đến máu thịt lẫn lộn, e rằng sẽ để lại sẹo. Tin tức này đã truyền đến tai Tần vương, y sai người mang Bạch Cao đến tặng. Tuy nói Bạch Cao là trân phẩm, có thể giúp vết thương nhanh lành, không để lại sẹo. Nhưng mà bệnh ngứa gãi kia, nghe đâu mỗi lúc một nặng hơn." Hàn Mộ Mai tường thuật lại tin tức hạ nhân báo, vẻ mặt suy nghĩ của nàng mờ mịt.

"Ổ? Tần vương tặng Bạch Cao?" Hàn Mộ Tuyết ngạc nhiên nhìn Hàn Mộ Mai. Theo lý thuyết mà nói, Quân Dụ Hiên chắc hẳn biết rõ nguyên nhân Phó Khuynh bị bệnh, lại còn tặng Bạch Cao? Không phải hắn cố ý chứ?

Loại độc nàng hạ, tuyệt đối không được dùng loại thuốc trị vết thương thoa lên để làm lành sẹo, vì như vậy sẽ gây phản ứng ngược, khiến độc càng nặng, cơn ngứa theo đó mà tăng lên. Vậy có khác nào hạ độc thêm một lần nữa chứ? Tên này có ý định gì đây? Trừ phi.. hắn muốn trút giận thay nàng, nhưng vì sao chứ?

"Đúng vậy, bây giờ trên dưới Phó gia đang mừng thầm, vì nghĩ Tần vương vừa ý Phó Khuynh. Hư, cái ả đó hống hách như vậy, vì sao vương gia lại thích được, nhất định bọn họ ảo tưởng." Hàn Mộ Mai tức giận, nàng dám chắc Quân Dụ Hiên không hề thích thú gì Phó Khuynh, vậy vì sao còn tặng dược? Thật làm nàng tức điên mà.

"Nhị tỉ không cần tức giận, Tần vương chắc hẳn có tính toán riêng, chúng ta không cần quan tâm." Vẫn gương mặt điềm tỉnh, nhưng khoé môi Hàn Mộ Tuyết kéo nhẹ. Mặc kệ lý do gì, Phó Khuynh trở nặng là không liên quan đến nàng, mọi tính toán cứ tìm tên kia mà tính sổ.

Chỉ trong giây lát phân tích, Hàn Mộ Tuyết không chút cảm giác tội lỗi, đem toàn bộ trách nhiệm về bệnh tình của Phó Khuynh quăng sang cho Quân Dụ Hiên, nếu như chính tai hắn nghe được tiếng lòng nàng, có cảm thấy tức giận hay chỉ biết lắc đầu vô phương với nữ nhân nhi tính toán chi li này.

"À, ta còn có việc nên đi trước, tam muội thông thả." Như chợt nhớ ra điều gì, Hàn Mộ Mai có chút vội vã cáo từ Hàn Mộ Tuyết rồi rời đi.

Thấy bóng dáng Hàn Mộ Mai vừa khuất, gương mặt cười nhẹ của Hàn Mộ Tuyết càng trở nên sáng sủa, nàng vừa nghĩ đến một cách.

"Thanh Âm, cho người giả làm thần y, ba ngày sau trị bệnh cho Phó Khuynh, nên nhớ, giá cả không được dưới một ngàn." Vốn dĩ Hàn Mộ Tuyết chỉ muốn trừng phạt Phó Khuynh kia một chút, nhưng Quân Dụ Hiên nhúng tay vào, khiến bệnh tình nàng ta nghiêm trọng hơn, đành rút ngắn thời gian trừng phạt xuống còn ba ngày, với điều kiện, tiền thưởng phải trên một ngàn lượng bạc.

"Dạ tiểu thư." Thanh Âm cúi đầu tuân lệnh, bỗng nhiên tai nghe được âm thanh bước chân đang tới, nàng liếc nhìn, phát hiện người đến là Hàn Mộ Liên, sát khí mới tạm thời ngưng tụ không khuyếch tán.

"Tam muội, đang trở về viện?" Hàn Mộ Liên một thân bạch y tinh khiết bước đến, cử chỉ đoan trang đúng mực êm ái nói. Trong mắt xoẹt qua chút ý tứ nhìn thẳng Hàn Mộ Tuyết.

"Đúng vậy." Nhanh nhạy bắt được tia vô ý kia, Hàn Mộ Tuyết nhếch nhẹ khoé môi. Nếu đem so sánh Hàn Mộ Liên với Hàn Mộ Mai, nàng vẫn cảm thấy nhị tỉ đáng yêu hơn.

"Nghe nói Lâm phủ cho người gửi thiếp mời đến?" Phát hiện mình sai xót, Hàn Mộ Liên xoay người qua một bên rồi bình thản nhìn về phía trước, vừa cố ý lại giả như vô tình hỏi.

"Tin tức đại tỉ thật linh thông, sáng nay mẫu thân vừa mới nhận được." Mặc dù tin tức bị người nắm bắt, nhưng Hàn Mộ Tuyết không hề kinh ngạc, bởi những việc như vậy người có lòng trong Hàn phủ, nhất định sẽ biết.

"Đại tỉ chỉ muốn nhắc nhở tam muội, hiện tại Hàn gia không còn như trước, một chân đã bước vào hoàng gia, muốn làm bất cứ chuyện gì, cũng phải cân nhắc. Muội hẳn biết dự liệu?" Thái độ cũng lời lẽ tựa như đang nói chuyện phím, nhưng ý tứ Hàn Mộ Liên đang cảnh cáo Hàn Mộ Tuyết.

"Đại tỉ đây là đang tỏ rõ thái độ của thái tử phi, hay là thái độ của một đại tiểu thư lo lắng cho Hàn gia?" Liếc nhẹ Hàn Mộ Liên, Hàn Mộ Tuyết tiến lên, bước đến trước mặt nàng ta rồi dừng chân tiếp tục nói.

"Nếu là thái độ của thái tử phi, muội nghĩ Hàn gia đang bước một chân vào cửa quỷ môn quan. Còn thái độ của đại tiểu thư, đại tỉ nghĩ Hàn gia là tuyệt thế quan vị sao? Nói gì thì nói, với muội, tất cả điều không liên quan." Dững dưng trước hàm ý của Hàn Mộ Liên, Hàn Mộ Tuyết vô cùng xem thường người nắm được hạt cát, tưởng mình làm chủ cả đại dương. Ngu xuẩn!

"Quỷ môn quan? Tam muội đang xem thường hoàng ân?" Gương mặt Hàn Mộ Liên có chút biến sắc. Nàng tính thế nào cũng không nghĩ được, Hàn Mộ Tuyết lại có cử chỉ coi thường địa vị vạn người mơ ước của nàng đến vậy.

"Hoàng ân? Muội có nói muội xem thường sao? Đại tỉ nghĩ được trúng tuyển thái tử phi là hoàng ân? Đại tỉ, tỉ quá ngây thơ rồi." Khoé mắt liếc về sau nhìn Hàn Mộ Liên, Hàn Mộ Tuyết cố ý nhấn mạnh câu cuối. Nàng là muốn nhắc khéo vị đại tỉ cùng cha này, coi như vì nghĩ tình thân thể nàng chiếm lấy mang họ Hàn.

"Ngươi.." Bàn tay siết chặt, móng tay đâm sâu vào thịt, Hàn Mộ Liên lúc này biểu cảm giả tạo hoàn toàn biến mất, thay vào đó vẻ mặt giận dữ trừng trừng Hàn Mộ Tuyết, nếu không phải ngại sự có mặt của Thanh Âm, nàng rất muốn bước lên tát một cái.

"Đại tỉ là thái tử phi, nên để ý phong thái của mình, nếu để hạ nhân nhìn thấy, như vậy còn ý nghĩa gì trong thời gian qua?" Nhắc nhở xong, Hàn Mộ Tuyết quay lại nhìn thẳng vào mắt Hàn Mộ Liên nghiêm túc lạnh lùng nói tiếp.

"Đại tỉ phải hiểu rằng, hoàng đế hiện tại vẫn còn tráng kiện, các hoàng tử khắp nơi dòm ngó, vương vị thuộc về ai còn chưa biết, không nhất định thái tử là được lên ngôi, nên.." Càng nói, Hàn Mộ Tuyết càng sắc lạnh tiến lên từng bước, áp lực vô hình đẩy lùi Hàn Mộ Liên.

"Nên tỉ và cả Hạ thị hãy thu hồi lại nanh vuốt, tốt nhất ngoan ngoãn mà an phận, đừng làm ra chuyện gì liên lụy ta cùng mẫu thân, nếu không.. vinh hoa phú quý chẳng còn cơ hội mà hưởng." Từng lời nói mang theo nồng đậm sát khí, khiến Hàn Mộ Liên sợ hãi té ngã, Hàn Mộ Tuyết mới dừng bước chân lại nhìn nàng ta chật vật.

"Ta.. ta." Ngồi dưới đất, gương mặt Hàn Mộ Liên trắng bệch vì sợ hãi. Lúc đầu định lên mặt dạy dỗ bao nhiêu, hiện tại yếu thế cúi mặt bấy nhiêu. Nàng thực sự chưa nghĩ đến vấn đề kia, với lại.. từ khi nào tam muội trở nên tinh tế cùng lợi hại như vậy, khí thế này khiến người khác phải run sợ.

"Đại tỉ không cần lo lắng, chỉ cần sau này làm việc gì, hãy nhớ đến lời nói hôm nay của muội là được." Nhìn biểu hiện của Hàn Mộ Liên, Hàn Mộ Tuyết thu hồi sát khí, trên môi nở nụ cười nhẹ, quay người nhắc nhở rồi bảo Thanh Âm cùng rời đi.

Ngồi dưới đất, trong lòng Hàn Mộ Liên hận ý bắt đầu cuộn trào, xiết chặt bàn tay, đôi môi mím chặt, đôi mắt hướng theo thân ảnh Hàn Mộ Tuyết: Nếu sau này nàng lên ngôi hoàng hậu, việc đầu tiên cần làm là xử lý tiện nhân Hàn Mộ Tuyết để rửa mối nhục hôm nay, nàng thề!

* * *

"Tiểu thư, dường như đại tiểu thư ghi hận người." Đi một đoạn, Thanh Âm dùng âm thuật nói với Hàn Mộ Tuyết. Bởi vì lúc rời đi, nàng phát hiện ánh mắt Hàn Mộ Liên có điểm bất thường.

"Là ta cố ý, vì ta muốn nàng ta dùng toàn bộ thực lực của mình giúp thái tử, như vậy mới có trò vui để xem." Bình thản mỉm cười trước sự nhắc nhở của Thanh Âm.

Hàn Mộ Tuyết biết, thể hiện hôm nay có thể đem lại nhiều phiền phức sau này, nhưng nàng không ngại vui đùa một chút. Dù gì cũng chết đi một lần, lần sống lại này nàng muốn tận hưởng mọi thú vui trên đời.

"Thanh Âm, phiền ngươi tối nay đưa Tử Y theo cùng ta vào hoàng cung một chuyến." Hàn Mộ Tuyết cười thầm, tất nhiên đêm này phải đi nghiên cứu rồi, biết đâu có nhiều bất ngờ đang chờ đợi nàng.

Nhưng Hàn Mộ Tuyết ngờ cũng không ngờ được, cũng chính đêm nay vô tình tìm được định mệnh của cuộc đời.

* * *

Đêm!

"Ai?" Theo lời tiểu thư nhà mình, đêm nay có việc, nên Thanh Âm cùng Tử Y đã có mặt từ rất sớm. Phát hiện có luồng khí tức mạnh mẽ đến, Thanh Âm nắm chặt chuôi kiếm trên hông mình, hướng về đối phương quát.

Tử Y nghe vậy cũng không thua kém, nắm trong tay phấn cực độc, chỉ cần đối phương xuất hiện, liền hạ thủ.

"Thanh Âm, Tử Y không được vô lễ." Biết người đến là Quân Dụ Hiên, Hàn Mộ Tuyết lên tiếng nhắc nhở hai nha hoàn mình. Với nội công và thân thủ, e rằng hai Thanh Âm, Tử Y cũng không đấu lại một Quân Dụ Hiên.

Lệnh vừa nói ra, ngay lập tức Thanh Âm cùng Tử Y lùi lại phía sau, nhường chỗ cho Hàn Mộ Tuyết.

"Đã chuẩn bị xong?" Từ trong bóng tối, Quân Dụ Hiên bước ra, vừa nhìn thấy Hàn Mộ Tuyết, lệ khí cùng hắc khí liền biến mất. Đi đến trước mặt nàng, không đầu không đuôi hỏi một câu.

"Chỉ đợi vương gia." Hàn Mộ Tuyết kéo nhẹ nụ cười, đối mặt trực diện hai người nhìn nhau. Không hiểu tại sao, khi nhìn vào đôi mắt chứa bóng hình mình của Quân Dụ Hiên, nàng cảm thấy vui vẻ mà bản thân cũng không phát hiện.

"Đi thôi." Vừa dứt lời, Quân Dụ Hiên nhanh như chớp ôm lấy vòng eo mảnh mai của Hàn Mộ Tuyết, chân đạp nhẹ nhảy một cái đến cửa sổ bay đi.

"Tiểu thư." Phát hiện Hàn Mộ Tuyết bị người ôm đi, Thanh Âm cũng nhanh chóng túm lấy Tử Y đang há hốc mồm nhảy theo, trong lòng nóng như lửa: Tiểu thư bị người sàm sở!

Riêng về Hàn Mộ Tuyết, nàng không hề kinh ngạc hay sợ hãi, mà chú tâm vào nhìn đường, đôi tay không ngại ngần ôm lấy hông Quân Dụ Hiên. Lúc đầu tuy có chuẩn bị, nhưng khi bị bàn tay mềm mại ôm, hắn vẫn bị sựng người, các cơ điều căng thẳng, mắt nhìn phía trước mà tim đập mạnh.

"Đã đến." Sau khi bay nhảy qua vài mái nhà, cả bốn người dừng chân gần chiếc xe ngựa đang chờ giữa đường lớn. Quân Dụ Hiên lạnh nhạt thông báo, cơ mà bàn tay vẫn để nguyên ở vị trí cũ.

"Tiểu thư." Thanh Âm thấy vậy dự định bước đến tách người ra, nhưng chỉ cách ba bước đã bị hắc khí đánh bật ra, ngay lập tức Lương Thần chạy đến ngăn nàng tiếp tục đến gần.

"Cô nương, xin dừng bước." Thấy Thanh Âm có dấu hiệu xuất thủ, Lương Thần dùng thiết phiến ngăn lại. Nếu cứ để nàng đến gần chủ tử, thiệt thòi vẫn là nàng.

"Ngươi dám ngăn cản đừng trách ta độc ác." Lúc này Tử Y mới lấy lại hồn vía sau đoạn đường bay nhảy trên cao, bước đến song song Thanh Âm, trong tay là độc dược vô hương vô sắc, chỉ mở nhẹ một ngón cũng khiến những người trúng phải tan chảy thành vũng máu đen. Lúc này vẻ mặt ngây thơ hoạt bát của nàng biến mất, thay vào là sự tàn nhẫn, ánh mắt cực lạnh nhìn Lương Thần.

"Hai vị chớ manh động." Tình huống vương cung bạt kiếm, Ngô Tích cũng vội đi ra, vừa khuyên nhủ vừa phòng thủ. Hắn biết cả hai nàng điều nguy hiểm, nên càng cảnh giác cao hơn.

"Thanh Âm, Tử Y." Cảm nhận được sự nôn nóng của hai tiểu nha đầu, Hàn Mộ Tuyết quay người nhắc nhở, đồng thời cho cả hai ánh mắt tin tưởng ở nàng, rồi quay lại nhìn Quân Dụ Hiên nói.

"Nếu thuộc hạ vương gia làm tổn thương hai nha hoàn ta dù là sợi tóc, ta cam đoan chuyến đi này sẽ kết thúc." Dẫu biết rằng bọn nam nhân kia không dám vô lễ, nhưng Hàn Mộ Tuyết muốn cho họ biết, nàng chẳng phải quả hồng mềm.

"Sẽ không" Ánh mắt vẫn trên gương mặt nhỏ nhắn ở trong lòng, Quân Dụ Hiên nghĩ cũng chẳng cần, chắc nịch nói.

"Đi thôi, bọn họ sẽ chiếu cố các nàng." Quân Dụ Hiên dự định dìu Hàn Mộ Tuyết bước lên bục để vào xe ngựa, còn chiếc phía sau dành cho bọn thuộc hạ.

"Vương gia, ngài không buông tay ta làm sao đi?" Ngạc nhiên khi mà bên hông mình vẫn bị người nào đó ngang nhiên đặt tay, Hàn Mộ Tuyết cố ý nhắc nhở.

"Nếu nàng không đi được, ta có thể ôm đi." Quân Dụ Hiên vẫn bộ dáng ngắm nhìn mỹ nhân, lời nói ra vô cùng tự nhiên và dĩ nhiên, khiến Ngô Tích, Lương Thần cảm thấy tuyết rơi mùa hè.

"Ngài.." Hàn Mộ Tuyết muốn phản bác, nhưng nhìn sâu vào mắt Quân Dụ Hiên, nàng chỉ thấy một mảnh trong suốt, thuần khiết, không chứa chút tạp niệm nào, khiến lời muốn nói bị ngăn ở cổ không thoát ra được.

"Được rồi, đi thôi." Hết lời, Hàn Mộ Tuyết mặc kệ Quân Dụ Hiên, dù gì nàng cũng mới mười hai tuổi, nhỏ hơn hắn rất nhiều, nhủ thầm đang làm nữ nhi cũng không quá đáng đi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.