"Tiểu thư người làm ta sợ chết mất." Tử Y ai oán mếu máo nhìn Hàn Mộ Tuyết đang mở mắt từ từ ngồi dậy. Tính ra thì cũng sắp bước qua cuối thu, không khí bắt đầu se lạnh, lần trước có dùng qua Ngân Tử, nên thể hàn của tiểu thư chưa có dấu hiệu tứ chi bị lạnh, vì cớ sao hôm nay tinh thần kém như vậy?
"Hai ngươi không cần lo lắng, ta không sao." Hàn Mộ Tuyết cười nhẹ nhìn hai nha đầu một đứng chau mày, hai ngồi trách móc. Có lẽ nàng mạnh mẽ đã quen, nay lộ ra chút lười biếng lại hù dọa các nàng.
Thật ra, kiếp trước của nàng cũng là như vậy, đến lúc muốn sống cho riêng mình thì chết đi, đến nơi đây lại phải cố gắng gồng mình thay đổi mọi thứ, hiện tại muốn sống an nhàn thảnh thơi không lo âu mọi việc, vậy phía trước đợi chờ nàng, có hay không vẫn là cái chết?
"Tiểu thư, người lại bị mất ngủ?" Người nghiêm túc ít nói như Thanh Âm cũng phải lên tiếng hỏi. Nàng đã từng thấy qua, chủ tử mình cứ đến mùa đông chứng mất ngủ lại trở nên nghiêm trọng. Y thuật Tử Y dù lợi hại thế nào cũng khó lòng khắc phục.
Bởi đây là do tâm bệnh, có nhiều lần tiểu thư rơi vào tình huống nguy hiểm vì mất ngủ, Tử Y mới cắn răng dùng mê dược giúp nàng nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Lâu dần, hình như mê dược bình thường đã không còn hiệu nghiệm, chỉ có cách dùng thuốc mạnh mới có tác dụng.
Cho nên, khi biết được tung tích Ngân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ki-thien/3354986/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.