Ngụy Nhược Cẩn thở dài, "Ta cũng không phải là quá lo lắng Trần Uy sẽ nói ra chuyện này, chỉ sợ mỗi chuyện Trần gia không chịu đưa lương thực về đây thôi."
Lận Hành khẽ cười một tiếng, "Yên tâm, Trần gia chưa có được cái gan đó đâu. Vẫn là câu nói cũ, thế gia mà ta có thể sử dụng được không chỉ có mỗi Trần gia."
Ngụy Nhược Cẩn trừng y một cái, "Ngài sắp phải thanh lý ruộng đất của người ta rồi mà còn muốn người ta bán mạng cho ngài ư?"
"Không phải là vẫn còn cậu đây sao? Vô Song công tử thông minh hơn người, chắc chắn có thể giải quyết được."
Ngụy Nhược Cẩn mở to hai mắt, rõ ràng lúc trước Lận Hành không phải như thế này mà, bây giờ y bị ma ám sao? Trong lòng cảm thấy hơi không thoải mái mà vỗ y, "Đưa ta về viện đi".
Lận Hành có chút xấu hổ, nghe được Thượng quản gia cười thì hắng giọng nói: "Bổn vương phải đi về tắm rửa, Thượng quản gia chuẩn bị nước ấm đi."
"Tướng quân chỉ ra ngoài một chuyến lại như thay đổi thành một người khác vậy......" Bị đôi mắt Lận Hành nhìn chằm chằm, Thượng quản gia lập tức sửa lời: "Vâng, tiểu nhân liền đi chuẩn bị nước ấm ngay."
Đi ngang qua bồn hoa trước cổng, mầm cây khoai lang được trồng bên trong đã phát triển khá tốt. Có lẽ là trong hai ngày nay bọn họ ra ngoài, Thượng quản gia đã bón phân cho nên bốc lên chút mùi lạ, nhưng Ngụy Nhược Cẩn chẳng để ý chút nào, kéo Lận Hành ngồi xổm xuống cùng nhìn. Cậu cảm thấy nếu để chúng phát triển thêm nửa tháng nữa thì có thể sẽ thu được gấp đôi số mầm.
"Công tử, nô tì đã lấy nước sẵn rồi. Người có muốn rửa mặt, chải đầu trước hay không?" Sau khi Tân Di nghe được tin Ngụy Nhược Cẩn đã trở lại thì liền đi chuẩn bị nước ấm để khi cậu về phòng sẽ cần dùng tới.
Trong lúc cậu đang rửa mặt thì nghe Tân Di nói: "Công tử, sau khi được bón phân thì chỗ mầm khoai lang đều bốc mùi hết lên, nếu sớm biết như vậy thì đã trồng ở chỗ khác rồi."
"Không sao đâu, dạo này cũng chẳng có khách đến chơi. Chờ đến tháng sau để bọn chúng đủ lớn rồi thì sẽ di dời sang chỗ khác. Khi ấy cô trồng một ít hoa cỏ gì đó thay vào thì chẳng còn mùi gì nữa đâu."
Ngụy Nhược Cẩn chẳng hề để ý chuyện này cho nên Tân Di cũng không tiện nói gì thêm. Sau khi rửa mặt xong, cậu liền theo tay Lận Hành ngồi xuống bàn trước, lật thẻ tre ra viết lại sự việc của mỏ than, chỉ là chuyện này thật sự không dễ hoàn thành.
Cậu không hiểu gì về khai thác cả, nhưng chuyện này cũng không quan trọng. Tuy rằng trước kia Đại Xương có thể chưa từng xuất hiện mỏ than nào, nhưng chắc chắn là có mỏ của những quặng khác. Cứ từ từ tìm hiểu rồi sẽ làm được thôi.
Điểm mấu chốt lại là vấn đề về ô nhiễm môi trường và bụi mịn kìa. Những người thường xuyên phải làm việc ở các mỏ khai thác, chắc chắn sẽ tiếp xúc nhiều với bụi bặm. Đến lúc họ mắc phải các bệnh liên quan đến phổi thì có thể chữa bằng cách nào đây.
Vốn dĩ công việc khai thác mỏ đã rất vất vả, số tiền kiếm được cũng làm từ mồ hôi nước mắt, xác suất mắc bệnh lại cực kỳ cao. Không thể để tiền mà những thợ mỏ đó kiếm được đều phải cầm đi gặp vu y được.
Nghĩ đến vấn đề này, Ngụy Nhược Cẩn liền cảm thấy đau đầu, vừa định ghi lại những gì cậu mới nghĩ ra thì thấy Tân Di bưng thức ăn tới. Cậu vẫn chưa thấy đói cho nên phất tay, nói: "Lát nữa ta sẽ đến chỗ của vương gia ăn, ta phải viết lại cái này trước đã."
Tân Di vội vàng ngẩng đầu nhìn Lận Hành từ lúc bước vào đến giờ vẫn chưa nói lời nào, sau đó vội vàng cúi đầu.
Ngụy Nhược Cẩn giơ tay lên, cánh tay phải đột nhiên cảm thấy đau xót khiến cơ mặt của cậu vặn vẹo hết cả lên. Vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Lận Hành đen mặt ngồi ngay đối diện, cậu vội vàng quay lại nhìn Tân Di, đầu của Tân Di cũng sắp cắm xuống đất rồi.
"Vương gia...... đến đây lúc nào vậy?" Ngụy Nhược Cẩn không muốn thừa nhận rằng bản thân sau khi trở về viện đã quên béng luôn sự tồn tại của Lận Hành, tuy biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
"Cậu đến lúc nào thì ta đến lúc đó." Trong lòng Lận Hành cực kỳ không vui, y cõng Ngụy Nhược Cẩn vào viện để nhìn mầm khoai lang, sau khi Tân Di kêu cậu đi rửa mặt cho sạch xong thì cậu cũng quên sạch sẽ y luôn.
Một người to lớn như y đứng ở chỗ này mà cậu cũng không thấy được, vậy mà còn dám nổi nóng với y, giận y nuốt lời nữa. Rõ ràng chính là Ngụy Nhược Cẩn cậu không để y trong lòng cơ mà!
"Cậu thật sự cho rằng tự cậu đi về đến đây hay sao?" Sắc mặt Lận Hành càng trở nên đen xì, ánh mắt mang theo chút lạnh lẽo nhìn Tân Di, nói: "Ngươi đặt đồ ăn ở đó rồi ra ngoài đi."
Tân Di nhanh tay đặt đồ ăn xuống, sau đó chạy từng bước nhỏ ra ngoài. Cuối cùng thì phủ Tây Bắc vương cũng không thể so với phủ của các vương thất khác, không có nổi một ma ma dạy dỗ cho đàng hoàng. Nếu không thì Tân Di không theo quy củ, dám chạy bước nhỏ như thế này đã bị phạt rồi.
"Ngài nổi nóng với cô ấy làm gì? Do ta mải mê suy nghĩ cho nên mới không để ý thôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đã lâu như vậy rồi, có lần nào ngài đi với ta đến chính viện này đâu?" Ngụy Nhược Cẩn nghiêng đầu nhìn y.
Đột nhiên Lận Hành cảm thấy hình như là bản thân đuối lý, cất lên giọng nói buồn bã, "Vậy hôm nay ta sẽ dọn đến sống ở chính viện." Sau đó nhìn thấy vẻ mặt Ngụy Nhược Cẩn tràn đầy kinh ngạc, y liền cảm thấy tức giận, nhiệt độ trên mặt hơi tăng lên dẫn đến âm lượng giọng nói cũng tăng, "Cậu đang bị thương cho nên làm gì cũng không tiện, chẳng lẽ cậu muốn để cho tiểu nha đầu kia chăm sóc cậu à?"
"Nào phải, ta muốn cô ấy đến đây không phải là để chăm sóc ta......" Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy lời này của cậu hơi thẹn với lòng mình, cứ như sau khi cậu đòi Tân Di đến đây cũng chưa từng phải để cô ấy làm gì cả mà còn phải chăm sóc cô ấy nữa vậy.
"Vậy ngài dọn qua đây ở đi." Ngụy Nhược Cẩn lập tức sửa miệng.
Lúc này Lận Hành mới vừa lòng gật đầu, nói: "Cậu muốn viết cái gì, cậu cứ đọc đi rồi ta sẽ viết cho."
Ngụy Nhược Cẩn từng chút một thuật lại những chỗ khó mà cậu nghĩ tới vừa nãy, Lận Hành nghe xong thì mày cũng nhíu lại, những điều cậu nói đúng là vấn đề khó giải thật. Tuy rằng y cảm thấy việc khai thác mỏ than dẫn tới mắc phải bệnh chẳng quan trọng đến thế, nhưng nếu Ngụy Nhược Cẩn muốn làm mọi việc hoàn hảo hơn thì y cũng không ngại.
Ngụy Nhược Cẩn thở dài từ tận đáy lòng, nếu có cây bông ở đây thì hay quá. Sau khi nhìn thấy mỏ than trên núi, cậu còn nghĩ rằng ít nhất thì bá tánh cũng không cần phải chịu cơn rét lạnh nữa rồi. Nhưng nếu có bông thì dù sao cậu cũng có thể làm một ít khẩu trang, có thể hít vào ít bụi hơn chừng nào thì hay chừng nấy.
Nhưng mà dân chúng đến quần áo còn tiếc rẻ không chịu may thì kiếm đâu ra vải để may khẩu trang đây!
"Ngài coi coi vùng Tây Bắc này...... cần cái gì thì không có cái đó, ngay cả người cũng chả có nữa!" Ngụy Nhược Cẩn càng nghĩ càng tức, tiện tay ném đống thẻ tre trên bàn ra ngoài.
Lận Hành nhìn cậu một cái rồi nhặt thẻ tre về, "Nếu cậu không muốn làm thì không cần làm đâu. Dù cậu muốn đọc sách hay làm thơ thì ta cũng đều có thể che chở cho cậu được."
Sau khi Ngụy Nhược Cẩn nghe xong thì lập tức hết giận, cười với y, "Ngài đừng bận tâm, ta là người như vậy đó, đợi lát nữa sẽ ổn lại liền." Hai người im lặng cùng nhau ăn cơm, sau đó Lận Hành liền đỡ cậu đi nghỉ ngơi.
Nhân lúc trời không đổ mưa, Lận Hành cưỡi ngựa đi ra ngoài. Vừa đến phủ thứ sử, Doãn Hải liền ra tiếp đón, báo hết tên từng người mà hắn đã an bài.
"Doãn thái thú, bổn vương cần những người hoàn toàn trung thành với bổn vương, ngươi có rõ chưa?"
Doãn Hải vội vàng quỳ xuống, nói: "Nguyện theo vương gia đến chết mới thôi!"
"Được, nhớ kỹ lời ngươi đã nói. Chỉ cần bổn vương vẫn ở Tây Bắc một ngày thì đều có thể đảm bảo cho ngươi cả đời phú quý. Nếu ngươi muốn đầu quân cho chủ khác, thì mong rằng Doãn thái thú cũng có thể tự mình gánh vác hậu quả."
"Thuộc hạ không dám."
"Đứng lên đi. Ngươi đi đến bên phía trấn Trì Đông coi thử, sổ sách không được có chỗ nào sai sót." Lận Hành lại lướt qua danh sách thêm một lần, thấy không có vấn đề gì thì đem chúng đặt qua một bên.
"Khoan đã." Doãn Hải đang chuẩn bị đi thì bị Lận Hành gọi lại, "Ngươi đi phong tỏa ngọn núi ở ngoài thành, không được để cho bất kỳ kẻ nào đến gần, rồi đem tù phạm kéo đến chỗ đó đi, cũng đừng rêu rao chuyện này."
Dặn dò xong rồi Lận Hành mới rời khỏi phủ thứ sử, cưỡi ngựa đến quân doanh để mượn binh của Địch Dung. Địch Dung không hề muốn chứa chấp cái tên cháu trai ăn cây táo rào cây sung(*) này một chút nào cả, nhưng tên này cứ ngồi như thế lại khiến ông cảm thấy phiền lòng.
(*) nguyên văn là 外胳膊肘往外拐 (khuỷu tay hướng ra ngoài) ý chỉ một người không quan tâm đến người nhà mà cứ lo chuyện người khác, thậm chí bênh người ngoài hơn người nhà.
"Được rồi, cho con cho con hết. Hôm nay ở lại quân doanh một đêm được chứ?" Địch Dung ném cho Lận Hành một khối lệnh bài, sau đó nhìn thấy cháu ngoại sắp rời đi thì muốn giữ lại một đêm.
"Không được đâu ạ, Nhược Cẩn đang bị thương, không thể không có người bên cạnh. Con cần phải trở về liền." Lận Hành nhét lệnh bài vào trong túi áo, rồi vén rèm lên rời đi ngay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]