Edit: oceanmelon
Ngụy Nhược Cẩn chớp chớp mắt, nghe Lận Hành nói mà cụp mi xuống, trong lòng cũng coi như hài lòng đối với thái độ của y, giả vờ như nghe không rõ nên im lặng không lên tiếng.
Lận Hành thấy cậu không nói câu nào, trong lòng có chút mất mát và cảm giác chua xót. Y tiếp tục nói: "Cậu... có thể suy xét đến ta một chút hay không?"
Lại trộm nói thêm một câu trong lòng: Dù sao chúng ta cũng đã là phu thê rồi, cậu không suy xét ta thì cũng chẳng tìm được người khác đâu.
Ngụy Nhược Cẩn nhìn chằm chằm Lận Hành, sự nghiêm túc trong mắt y khiến cho cậu không cách nào làm ngơ được, nhịp tim bỗng nhiên đập nhanh một chút, vội vàng dời đi ánh mắt.
"Ngài là vương gia, toàn bộ Tây Bắc đều là của ngài. Hôm nay ngài có thể nói với ta những lời này, nhưng mai sau nếu ngài yêu thích nữ nhân, muốn sinh con dưỡng cái thì lúc nào cũng đều có thể bình thản bỏ đi, vậy còn ta thì sao?"
Ngụy Nhược Cẩn trước nay đều cảm thấy bản thân chỉ là một người bình thường, cậu có thể chấp nhận việc hết yêu thì chia tay, nhưng không chấp nhận sự phản bội.
Trên mặt Lận Hành hiện lên cảm xúc mờ mịt, "Ta chưa từng nghĩ tới loại chuyện này, từ trước đã chưa từng nghĩ muốn có con, sau khi biết tân nương là cậu thì ta càng không nghĩ tới việc mình sẽ có con."
Ngụy Nhược Cẩn cười.
Trong khoảnh khắc đó, Lận Hành cảm thấy xuân về hoa nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ga-thay-bi-bat-di-lam-ruong/3361412/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.