Đặc biệt là sợ mình nói ra những lời khác lạ, nàng suy nghĩ xong nghiêm túc nói: "Sinh ly tử biệt chính là quy luật tự nhiên, con người chỉ có một lần chết..."
Phật Tịch cố kìm những lời gì mà c.h.ế.t sớm c.h.ế.t muộn đều phải chết, đi vào thế giới này ta đã không có ý định còn sống mà quay về.
Nàng nghiến răng nói: "Đệ đừng quá đau lòng, sau này có rất nhiều cơ hội được gặp Thái hậu."
Bắc Minh Vũ đặt chén trà đến trước mặt Phật Tịch, bản thân mình cũng nâng chén trà lên nhấp một hớp, nghe vậy nước trà nghẹn trong cổ họng, ho kịch liệt.
Phật Tịch vội ngậm miệng lại, muốn đưa tay vỗ lưng Bắc Minh Vũ nhưng lại cảm thấy không thích hợp.
Hồi lâu sau, khi Bắc Minh Vũ bình tĩnh lại, Phật Tịch áy náy nói: "Xin lỗi, ta không có ý nguyền rủa đệ."
Bắc Minh Vũ khẽ gật đầu, nâng chung trà lên muốn uống trà, lại nhìn Phật Tịch, âm thầm đặt chén trà xuống.
Phật Tịch cười rạng rỡ: "Chuyện đó đệ có thể nói với đại ca của đệ, bảo hắn dẫn đệ đi vào ngày an táng hoàng tổ mẫu."
Bắc Minh Vũ nghe xưng hô đại ca, hoàng tổ mẫu, cả thể xác và tinh thần đều chấn động, cúi thấp đầu xuống.
Phật Tịch nghĩ rằng mình lại nói sai, mím chặt môi nhìn Bắc Minh Vũ.
Nội tâm của đứa nhỏ này quá yếu đuối, nàng không nên nói gì nữa.
Hai người ngồi im lặng hồi lâu, Bắc Minh Vũ ngẩng đầu lên: "Khi nào đại... Ca về?"
Phật Tịch không quá ngạc nhiên, hời hợt nói: "Có lẽ là ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/4693745/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.