Giản Triều nghe vậy không phản bác được, đưa tay che ngực, khẽ thở dài: "Ta vẫn nên đi chết là vừa."
Phật Tịch và Lam Thiên bật cười ha ha, Lam Thiên rút ngân châm ra: "Nhị hoàng tử, ngài nghỉ ngơi cho tốt đi, ta đi nấu thuốc cho ngài."
Giản Triều không yên lòng gật đầu.
Phật Tịch bật cười nói: "Được rồi, mua cho đệ quạt mới."
Giản Triều nghe vậy trở nên hớn hở: "Đệ biết có một cửa hàng có quạt ngọc trấn cửa hàng, không đắt lắm, chỉ cần năm vạn lượng đã mua được."
Phật Tịch mở to mắt hit sâu một hơi.
Giản Triều thấy thế cúi mặt, tay tiếp tục chạm vào tim, thở dài một hơi.
"Haiz, đệ vẫn nên chét đi, cây quạt theo đệ nhiều năm lại đi xa đệ như vậy, cảm giác này..."
"Mua, ta mua cho đệ." Phật Tịch đưa tay ngắt lời ai oán của Giản Triều.
Nói xong, Phật Tịch và Lam Thiên đi ra ngoài, giọng nói của Giản Triều vang lên.
"Đại tẩu, nhớ đưa ngân phiếu cho đệ nhé."
Phật Tịch dừng một giây, y là bệnh nhân, y vì Bắc Minh Thần nên mới bị thương, nhịn.
"Ừm..."
Lam Thiên cười ha ha, dìu Phật Tịch đi ra biệt viện.
"Bắc Minh Vũ bị thương sao rồi?"
Lam Thiên nghe xong, sắc mặt trở nên nặng nề: "Ngoại thương không còn gì đáng lo."
Phật Tịch ngừng bước lại nhìn qua, vẻ mặt căng thẳng: "Độc trong cơ thể y không giải được à?"
Lam Thiên cũng dừng bước lại, khẽ cúi đầu xuống: "Có vài loại độc có thể giải được, có những loại độc đã ăn sâu tận xương tủy. Thần Vương điện hạ cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/4692248/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.