Phật Tịch cong môi mỉm cười, chỉ vào lão hổ mà nói: "Linh Tiêu, thả lão hổ ra, ta muốn để lão hổ c.ắ.n c.h.ế.t Giản Triều."
Ít nhiều gì Giản Triều cũng sợ lão hổ, sau khi liếc mắt nhìn Phật Tịch vội chạy về phía trước: "Ta nói tẩu biết, nam nhân không đấu với nữ nhân. Chờ ta chuẩn bị sẵn sàng sẽ tái chiến với tẩu, tẩu chờ đó."
Nói xong, kéo mấy người Lam Thiên, Linh Tiêu ra khỏi Thần Tịch Viện.
Tiếng đóng cửa Thần Tịch Viện vang lên, trong nội viện trở nên im ắng, chỉ có lão hổ chậm rãi đi quanh.
Bắc Minh Thần siết chặt nắm đấm, sợ con hổ kia sẽ xông đến cắn mình. Y nhìn Phật Tịch ở trước mặt, đi lên mấy bước đến trước mặt nàng: "Tịch Nhi..."
Phật Tịch quay người nhìn lại, vui vẻ nói: "Vương gia..."
Bắc Minh Thần đưa tay muốn xoa mặt nàng: "Tịch Nhi, không còn sớm nữa, chúng ta đi vào nghỉ ngơi thôi."
Phật Tịch nhìn thấy tay kia sắp chạm mặt mình, nàng quay người chỉ vào lão hổ đang đi xung quanh.
"Ngươi ngoan ngoãn giữ ở cửa cho ta, không cho bất kỳ ai đi vào biết không?"
Lão hổ vờ như không nghe thấy, tiếp tục đi xung quanh.
Thiết Trụ khó chịu, chạy như bay đến đ.â.m vào người lão hổ: "Gâu gâu... Có nghe lời Tịch tỷ nói không?"
Phật Tịch ngước mắt, nàng không ngờ hôm nay Thiết Trụ cho nàng mặt mũi như thế.
"Thiết Trụ, qua đây."
Thiết Trụ chạy lên trước: "Gâu gâu... Sao thế?"
Phật Tịch xoay người sờ đầu Thiết Trụ, ngửa đầu nhìn Bắc Minh Thần: "Vương gia, Thiết Trụ càng ngày càng ngoan."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849298/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.