Hai người đứng đối mặt với nhau như thế, trên mặt nở nụ cười lịch sự nhưng không ai cất bước đi lên.
Dưới bóng đêm, Bắc Minh Thần híp mắt lại, đi lên mấy bước, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Tịch Nhi?"
Phật Tịch nhìn Bắc Minh Thần đang bước gần đến nàng hơn, khóe môi cong lên nụ cười, hé miệng không gọi tên Bắc Minh Thần mà gọi tên hắn trong lòng.
Bắc Minh Thần ngơ ngác, sắc mặt cứng đờ, nàng vừa mới nói gì sao? Sao y không nghe được? Phật Tịch nói xong ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm gương mặt Bắc Minh Thần, thấy rõ lông mi của y run lên.
Bây giờ có thể xác nhận Bắc Minh Thần này do người khác cải trang, nhưng bọn họ quá giống nhau, giống như vậy, giống như song sinh vậy.
Song sinh, chẳng lẽ là huynh đệ song sinh của hắn?
Bắc Minh Thần khẽ nhíu mày, chẳng phải bọn họ nói Bắc Minh Thần và vương phi rất ân ái à? Sao bây giờ nàng lại thế này? Nhìn thấy y mà không hề vui vẻ chút nào.
Phật Tịch khẽ chớp mắt, đáy mắt của nàng trở nên âm trầm. Nàng nhìn Bắc Minh Thần đang ở cách xa mình mấy bước, ung dung cười nói.
"Sao đột nhiên chàng trở về thế?"
Bắc Minh Thần chớp mắt, đi về phía Phật Tịch, giọng nói dịu dàng vang lên: "Tối nay, những kẻ kia không an phận, ta lo lắng cho nàng."
Trên mặt Phật Tịch hiện lên vẻ tàn nhẫn không dễ dàng phát hiện ra, lóe lên rồi biến mất.
"Giọng nói của chàng sao thế? Bị bệnh à?"
Bắc Minh Thần ngừng bước theo bản năng, khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849297/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.