Bắc Minh Thần nghe vậy, nâng bước đi vội đến cổng Thần Tịch Viện, nói với Linh Tiêu: "Bảo vệ Thần Tịch Viện cho tốt."
Linh Tiêu vốn định đi theo, nghe Bắc Minh Thần nói vậy ngừng bước lại, cung kính nói: "Vâng..."
Linh Phong thấy thế nâng bước đi theo sau Bắc Minh Thần, hai người chạy như bay về phía cửa phủ.
Bắc Minh Thần bước nhanh xuất phủ, thị vệ nhanh chân dắt ngựa đến bên cạnh Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần nhíu mày, cả người cứng đờ, sau nhìn thấy ngựa đến vội trở mình lên ngựa, sau đó khẽ gào một tiếng, con ngựa bị đau nhanh chóng chạy về phía trước.
Gió lạnh gào thét thổi qua bên tai, giờ phút này Bắc Minh Thần chỉ mặc cẩm y mỏng manh, nhưng hắn không cảm thấy lạnh. Lúc này hắn chỉ hi vọng con ngựa có thể chạy nhanh lên.
Trong đêm lạnh lẽo, móng ngựa giẫm lên mặt đất vẫn còn hơi lạnh, phát ra tiếng lộc cộc.
Bắc Minh Thần siết chặt dây cương, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nhìn thấy cửa hoàng cung cũng không dừng lại.
Thị vệ gác cửa cung thấy vậy vội nhường đường.
Bắc Minh Thần chạy thẳng đến tẩm điện Thái hậu, sau đó tung người xuống ngựa, cất bước đi thẳng về phía trước.
Bên ngoài tẩm điện của Thái hậu đã vây kín người, lần này khác hẳn lần trước, không chỉ có hoàng thất thân thuộc mà đám đại thần cũng quỳ gối ngoài tẩm điện của Thái hậu, đủ chứng minh Thái hậu sắp không xong thật rồi.
Trời sáng rét lạnh, không biết vì mùa đông hay vì lo lắng cho Thái hậu, giờ phút này trên sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849294/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.