Lúc Bắc Minh Thần nhìn thấy tay của Phật Tịch được băng bó, con ngươi của hắn co rụt lại, trong mắt lóe lên vẻ không nỡ, trên mặt cũng có vẻ vô cùng đau lòng, khiến người ta nhìn mà không nhịn được lo lắng cho hắn.
Người không biết còn tưởng rằng Bắc Minh Thần bị thương nhưng cố nén, mà Phật Tịch lại đau lòng khóc thút thít.
Bắc Minh Thần nhẹ nhàng nắm tay bị thương của Phật Tịch, thâm tình chậm rãi nhìn tay của nàng, miệng lẩm bẩm khẽ nói: "Đau chết mất."
Mặc dù Bắc Minh Thần nói rất khẽ, nhưng giọng điệu đau lòng kia khiến người ta không thể xem thường. Bỗng nhiên Phật Tịch ngừng thút thít nhìn về phía Bắc Minh Thần, thấy vành mắt của hắn hơi đỏ lên, tay khoác lên cánh tay của hắn, giọng nũng nịu: "Chàng đừng lo lắng, bây giờ ta chỉ đột nhiên muốn khóc, khóc xong sẽ không sao. Nguyệt di đã bôi thuốc rồi, bây giờ không đau nữa."
Bắc Minh Thần lau vệt nước mắt trên mặt Phật Tịch, xoay người ôm nàng, nói với quản gia ở bên cạnh: "Mau mang Thanh Linh Đan đến đây."
Sau đó đi thẳng đến Thần Tịch Viện, đi vào buồng trong đặt Phật Tịch lên giường, giúp nàng cởi giày ra đắp chăn lên, tay vuốt ve gương mặt của Phật Tịch: "Một lát ăn Thanh Linh Đan sẽ hết đau."
Phật Tịch bĩu môi gật đầu.
"Vương gia, đã lấy Thanh Linh Đan ra rồi." Giọng nói của Tòng Tâm truyện vào.
Bắc Minh Thần đứng lên đi qua moẳ cửa phòng, cầm hộp gấm trong khay rồi đóng cửa phòng lại, rót một chén nước đưa dược hoàn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849273/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.