Sau đó Phí Nguyệt quay đầu nhắm mắt lại, tiếng đóng hộp gấm vang lên. Bà ấy mở to đôi mắt trong veo như xưa, quay người đưa hộp gấm vào tay Phật Tịch, mỉm cười dặn dò: "Mặc dù thuốc này đau nhưng hiệu quả tốt, rất thích hợp với tình trạng cơ thể của con vào lúc này. Một ngày thay ba lần, còn nữa, không được để vết thương vào nước, phải nghỉ ngơi nhiều, khoảng thời gian này cố gắng nằm trên giường đừng động, cũng đừng làm chuyện phòng the. Còn nữa, phải ăn nhiều thức ăn dinh dưỡng, uống nhiều canh hơn. Được rồi, uống nhiều canh hơn con cũng không nhớ được, lát nữa ta liệt kê một tờ đơn thuốc rồi cho người đưa đến Thần Vương phủ."
Phật Tịch ôm hộp vào lòng, cười hì hì nghiêng đầu nhìn Phí Nguyệt, chế giễu nói: "Nguyệt di, tay con chỉ bị thương mà thôi, người dặn dò như vậy khiến người ta không biết còn tưởng rằng con có thai."
Thân hình Phí Nguyệt cứng đờ.
Thi Hoành cầm túi y phục vừa đi tới cổng chính, nghe Phật Tịch nói vậy, theo bản năng nhìn Phí Nguyệt, sau đó bước nhanh đưa túi y phục đến trước mặt bà ấy, cất giọng nói: "Nguyệt Nhi, đây là áo choàng nàng đưa Tiểu Tịch."
Phật Tịch nghe xong vui đến mức phát điên, cười vui vẻ nói: "Nguyệt di đối xử với con tốt quá, sau này con có đồ tốt chắc chắn sẽ nghĩ đến Nguyệt di."
Thi Hoành trêu ghẹo: "Đồ tốt của con? Chúng ta sợ đời này cũng không thấy được."
Phật Tịch bĩu môi: "Đại thúc, con đã bị thương rồi, thúc không thể nhường con sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849272/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.