"Khê Nhi đừng quên, ta có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng." Sau khi Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng, u oán cất tiếng nói.
Phật Tịch nhanh chóng khống chế tiếng lòng, vô tội chớp mắt mấy cái, nhanh chóng đổi chủ đề: "Đừng suy nghĩ nhiều, sẽ không mang thai đâu, chẳng phải vừa rồi ta bị đau bụng à? Đau bụng vì sắp có kinh."
Bắc Minh Thần không hiểu rõ mấy chuyện này, nghe Phật Tịch nói vậy, hắn cũng không chú ý nữa.
Phật Tịch nhìn qua Bắc Minh Thần: "Có phải chàng muốn có con rồi không?"
Bắc Minh Thần há miệng ra sau đó khép lại, xoa đầu Phật Tịch: "Nàng nghỉ ngơi thêm một lúc đi, ta cho người chuẩn bị thức ăn."
Ánh mắt Phật Tịch nhìn theo Bắc Minh Thần, thấy hắn sắp đi ra ngoài cửa, vội hô to: "Nhớ nói với đầu bếp nhất định phải chua, loại đặc biệt chua đó."
Bắc Minh Thần ngừng chân nhìn lại, hắn chỉ muốn hỏi một câu rót một bát dấm cho nàng được không? Sảnh ăn.
Bắc Minh Thần nhìn chằm chằm những món ăn chua trên bàn, khóe miệng giật giật. Hắn lại nhìn Phật Tịch sắp chảy nước bọt.
Hắn đưa tay múc một chén canh đặt ở trước mặt Phật Tịch: "Nếm thử xem, xem có chua không."
Phật Tịch bưng canh lên nếm thử, trong mắt lóe lên ánh sáng, ngửa đầu uống cạn một bát canh lớn.
"Ngon quá, Bắc Minh Thần chàng cũng nếm thử đi."
Bắc Minh Thần nhìn dáng vẻ của Phật Tịch, nghĩ rằng canh rất ngon, gật đầu sau đó rót cho mình thêm một chén nữa. Hắn vừa uống một hớp đã phun ra, gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849274/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.