Bắc Minh Thần gật đầu cười: "Ngôn Âm được Nam Âm nhặt về từ bên ngoài, tên này do Nam Âm dùng một chữ trong tên của mình đặt cho, đủ để thể hiện rõ quan hệ của hai người."
Phật Tịch hơi cúi thấp đầu xuống, lẩm bẩm nói: "Vậy Ngôn Âm có phải mẹ không?"
Bắc Minh Thần vuốt đầu Phật Tịch: "Đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay bức họa của Ngôn Âm sẽ được đưa đến Thần Vương phủ."
Phật Tịch hào hứng, nhưng lại nhanh chóng ủ rũ: "Nếu Ngôn Âm là mẹ thì phải làm sao đây? Haiz, mẹ vợ muốn giết con rể, chuyện này còn khó chọn hơn chuyện mẹ và vợ cùng rơi xuống nước."
Bắc Minh Thần khẽ cười: "Đừng suy nghĩ nhiều, theo chuyện bà ta liên thủ với Nam Âm, ta cảm thấy bà ta không phải mẹ."
Bắc Minh Thần nói đến đây, khóe miệng cong nên nụ cười lạnh, giọng nói cũng băng giá. Nam Âm vì muốn ngồi lên hoàng vị kia đã dùng rất nhiều cách bẩn thỉu.
Phật Tịch như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
Bắc Minh Thần nâng mặt Phật Tịch lên, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau: "Năm đó, phụ thân chiến tử ở Nam Đồng quốc, có lẽ bắt đầu từ khi đó, Hoàng thượng và Nam Âm đã liên thủ, hai người cùng giúp đối phương leo lên hoàng vị."
Trong ánh mắt Phật Tịch hiện lên vẻ d.a.o động, nàng có thể nhìn thấy vẻ bi thương trong mắt Bắc Minh Thần, cũng nhìn thấy bóng mình trong đó. Nàng dời mắt nhìn hắn, khẽ cong môi: "Vậy thì giết bọn họ, ta và chàng ở cạnh nhau."
Bắc Minh Thần đưa tay khẽ vuốt mặt nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849268/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.