Bắc Minh Thần dẫn Phật Tịch đến tẩm điện của Thái hậu: "Tôn nhi bái kiến hoàng tổ mẫu."
Phật Tịch vừa muốn quỳ xuống, đã bị Bắc Minh Thần đỡ lên, nàng khó hiểu chớp mắt mấy cái.
[Ta không cần quỳ à?]
Bắc Minh Thần ngồi dậy, nắm chặt tay Phật Tịch, ra hiệu nàng không cần quỳ. Thái hậu nhìn thấy hành động của hai người, khóe môi cong lên ý cười, nhìn ra được Phật Tịch vẫn rất quan tâm Thần Nhi.
"Ngồi đi..."
"Đa tạ hoàng tổ mẫu."
Bà tử đi lên đỡ Thái hậu ngồi xuống, Thái hậu che miệng khẽ ho một tiếng, chậm rãi nói: "Các ngươi lui ra đi."
"Vâng." Nha hoàn, bà tử trong tẩm điện đáp lời lui xuống.
Thái hậu nhìn về phía Bắc Minh Thần, khẽ nói: "Các con quang minh chính đại đến đây, đã vạch mặt với nó rồi sao?"
Bắc Minh Thần chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
Thái hậu thở dài một hơi: "Ai gia không ngờ nó lại biến thành như vậy."
Bắc Minh Thần cụp mắt: "Mỗi người một vẻ, hoàng tổ mẫu không cần lo lắng."
Cảm xúc trong ánh mắt của Thái hậu phức tạp, quay đầu nhìn về phía Phật Tịch: "Phật Tịch, sao con và Thần Nhi vẫn chưa có tin tốt?"
Phật Tịch giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Bắc Minh Thần ở bên cạnh, chỉ thấy hắn nhìn nàng cười: "Hoàng tổ mẫu, chuyện này không liên quan đến Khê Nhi, là tôn nhi không muốn có con sớm như vậy."
Thái hậu nhìn dáng vẻ này của Bắc Minh Thần, lại nhìn Phật Tịch có vẻ tiều tụy, chợt hiểu ra, đành mở miệng khuyên nhủ: "Phật Tịch nhỏ hơn con rất nhiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849267/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.