[Tay nhuốm máu? Má nó, hay là ông xách cái loa ra cổng thành gào to lên, các ngươi nhớ kỹ, Bắc Minh Thần tay nhuốm m.á.u tươi nên không thể cho hắn gặp Thái hậu đi.]
Nhưng ngại vì Hoàng thượng còn đang ngồi trước điện, Phật Tịch đành phải nén lửa giận, kiên nhẫn hỏi: "Đại sư có thể nhìn thấy ma không?"
Đại sư hơi khom người: "Người tu hành đều có tuệ nhãn."
Phật Tịch gật đầu, sau đó hỏi: "Vậy đại sư có sợ ma không? Buổi tối có con ma nào đi tìm đại sư tâm sự chuyện nhà không?"
Mặt đại sư bỗng cứng đờ, nhưng vẫn gượng cười: "Ta chính là người bắt ma, sao tà ma dám tìm đến ta chứ."
Phật Tịch lắc đầu, giọng tùy ý: "Đại sự đừng tự tin như vậy, ta lớn lên trong chùa từ nhỏ, cũng có tuệ căn, ta cảm thấy đại sư có kiếp nạn sinh tử đó."
Sắc mặt đại sư cứng đờ lần nữa: "Chẳng lẽ Thần Vương phi đang nói đùa à?"
Phật Tịch cười khẽ: "Hoàng thượng còn ngồi trên kia, ta nào dám." Sau đó liếc nhìn Hoàng đế, thấy mặt ông ta đen như đáy nồi mà không nói gì, quay sang nhìn đại sư nói tiếp: "Ta có quen một thợ mộc, không biết đại sư cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu, thích loại nào, gỗ cao cấp hay hàng bình dân? Muốn dạng bật nắp hay kéo trượt? Nể tình ta và đại sư đều có tuệ căn, ta sẽ bảo bằng hữu kia cho đại sư chiết khấu lớn. Ngoài ra ta còn có bằng hữu làm hiếu hỉ, đảm bảo khiến đại sư ra đi nở mày nở mặt, dù sao cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849239/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.