Hoàng thượng đặt tấu chương xuống, ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Thần, sắc mặt bình thản, giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt: "Thái hậu bệnh đã lâu, thái y dặn phải tĩnh dưỡng nhiều.”
Bắc Minh Thần hơi nhíu mày, cả người tỏa ra sự lạnh lùng, giọng nói lạnh lẽo như băng: "Lúc bổn vương xuất chinh, Thái hậu không nỡ, nay bổn vương đã hồi triều hai tháng, lẽ ra phải đi thỉnh an Thái hậu mới đúng."
Vẻ mặt Hoàng thượng không hề d.a.o động, giọng nói thản nhiên lạnh lùng như trước: "Đó là lẽ tất nhiên, chỉ là bây giờ sức khỏe Thái hậu suy yếu, chuyện thỉnh an không cần vội.”
Bắc Minh Thần nghe vậy trong lòng rất khó chịu, lửa giận chuẩn bị bốc lên.
Phật Tịch ở bên cạnh khẽ gãi lòng bàn tay Bắc Minh Thần.
[Trong lòng Bắc Minh Thần, Thái hậu gần như là mẹ ruột, tên hoàng đế c.h.ế.t tiệt này lại ngăn người ta gặp mặt.]
[Đáng ghét, không được thì g.i.ế.c ông ta đi.]
[Người c.h.ế.t không biết nói chuyện còn đáng yêu hơn ông ta nhiều.]
Bắc Minh Thần nghe vậy khẽ cười, Ngôn Khê của hắn suy nghĩ hệt như hắn. Hắn nghĩ vậy nửa uy h.i.ế.p nói: "Chỉ sợ thái y trong cung đều là lang băm, Thái hậu bệnh nặng đã lâu mà chưa khởi sắc. Vậy dẫn tên thái y đó lên đây, bổn vương phải hỏi cho rõ."
Phật Tịch thấy thế vội an ủi: "Vương gia bớt giận, tránh cho tổn thương thân thể. Mỗi ngày Hoàng thượng bận rộn quốc sự, e là bị tên lang băm đó lừa cũng không hay.”
Thái giám đứng khom lưng nhìn sang Hoàng thượng, chờ Hoàng thượng lên tiếng.
Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849238/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.