Kỷ Ngưng nghe câu đó, cả người run lên, tay dần siết chặt lại, vẻ mặt lạnh băng. Từ nhỏ đến lớn, nàng ta đều đã nghe những lời cảnh cáo mang tính sỉ nhục thế này, nghe đến phát ngán rồi.
Nàng ta nghiến răng rồi thả lỏng, giọng bình tĩnh: "Thái tử yên tâm, Kỷ Ngưng tự biết bốn chữ lễ nghĩa liêm sỉ là viết thế nào.”
Bắc Minh Hoài đứng dậy rời đi, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Chắc là sứ giả Ninh Trường quốc còn chưa đi xa, bổn Thái tử sẽ phái người đưa công chúa Kỷ Ngưng về nước trước. Đến ngày lành tháng tốt sẽ đi Ninh Trường quốc cưới Kỷ Ngưng công chúa."
Kỷ Ngưng chợt nhắm mắt lại, cố gắng giữ vững thân thể đang run rẩy, buộc bản thân phải bình tĩnh lại. Sau đó, nàng ta ngước mắt nhìn bóng lưng Bắc Minh Hoài đang bước xuống bậc thang, bóng dáng đó, vẫn ôn nhuận như ngọc, giống như người vừa nói ra những lời cay nghiệt kia không phải là y.
Bắc Minh Hoài bước lên xe ngựa, nhìn qua trà lâu, khẽ hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ, công chúa một nước chư hầu cũng dám mơ tưởng Bắc Minh Thần?
Bắc Minh Thần là người mà loại nàng ta có thể vọng tưởng ư.
Giọng nói của y lạnh băng: "Hồi cung..."
"Vâng..."
Xe ngựa lăn bánh, gió lùa tung rèm, đúng lúc để y thấy Bắc Minh Thần đang nắm tay Phật Tịch chậm rãi tản bộ, cả hai đều vô cùng hạnh phúc.
Phật Tịch nghiêng đầu nhìn Bắc Minh Thần, giọng ghen tuông: "Nào nói xem, chàng với tiểu công chúa kia có nghiệt duyên gì?"
Bắc Minh Thần sững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849214/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.