Đời này không còn gì tiếc nuối nữa.
Đúng là nghe rất êm tai dễ chịu, đáng tiếc là người từng nói ra mấy chữ này với nàng ta, nay đã không thể cùng nàng ta đầu bạc răng long nữa rồi.
Nàng ta vẫn còn nhớ rất rõ, vào lúc nàng đau khổ tột cùng, chính là Bắc Minh Thần dẫn theo ngàn quân vạn mã đánh bại Ninh Trường quốc. Khoảnh khắc đó, từ tận đáy lòng nàng ta đã mong người đàn ông này san bằng cả Ninh Trường quốc thành bình địa.
Nàng ta nghĩ đến đây, ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Thần, rồi lại theo ánh mắt hắn nhìn sang Phật Tịch.
Bắc Minh Thần từng thấy dáng vẻ thê thảm nhất của nàng ta, cũng từng thấy giây phút nàng ta xinh đẹp nhất. Một người đàn ông như vậy, thật không nên để một mình nữ nhân kia độc chiếm.
Nàng ta lại quay đầu nhìn Bắc Minh Thần, thấy trên mặt hắn là nụ cười đầy yêu thương, lúc này đang không hề ai oán mà hầu hạ vương phi của mình.
Nam nhân này đúng là người hiếm có trên thế gian, có dũng có mưu, co được duỗi được.
Phật Tịch cảm nhận được ánh mắt của Kỷ Ngưng, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như d.a.o nhìn qua, không hề che giấu cơn giận trong đáy mắt.
[Nhìn nam nhân của ta trắng trợn như thế, nghĩ rằng ta c.h.ế.t rồi sao?]
[Công chúa thì đã sao, dám có ý đồ xấu, tôi vẫn có thể tiễn cổ cô đi chầu tổ tông trong vòng một nốt nhạc!]
Bắc Minh Thần nghe thấy mấy chữ nam nhân của ta thì vui đến mức suýt bay lên trời, nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849213/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.