Bắc Minh Hoài nghe thấy lời của Giản Triều thì cười dịu dàng:
"Thần vương đối với vương phi đúng là cực kỳ tốt, hôm đó ở đại điện, lời của Thần vương điện hạ đã khiến người người ngưỡng mộ."
Giản Triều đưa tay cầm lấy chén trà, ngón tay khẽ vuốt nhẹ, không rõ là vô tình hay cố ý, mở miệng hỏi: "Ồ? Thật sự có chuyện này sao? Chỉ tiếc hôm đó ta không có mặt, không biết đại ca đã nói gì?"
Phật Tịch thấy Giản Triều rõ ràng là biết mà còn hỏi, hơn nữa còn thay đổi hoàn toàn phong cách cà lơ phất phơ thường ngày, trong mắt lóe lên vẻ suy nghĩ. Nàng lặng lẽ liếc sang Kỷ Ngưng, thấy trên mặt nàng ta thoáng hiện vẻ không cam lòng, nhưng rất nhanh đã biến mất.
[Câu này của Giản Triều là đang nói cho Kỷ Ngưng nghe sao?]
[Ninh Trường quốc bị Bắc Minh Thần đánh bại, giữa hai người này không có ẩn tình gì chứ?]
Bắc Minh Thần nghiêng đầu nhìn Phật Tịch, giọng nói dịu dàng như nước: "Muốn ăn gì nữa không?"
Bắc Minh Hoài bật cười:"Thần vương điện hạ nói, đời này chỉ cần một vương phi, đó chính là Phật Tịch."
Giản Triều bật cười, nâng chén trà nhấp một ngụm, ánh mắt lén lút liếc nhìn Kỷ Ngưng, thấy sắc mặt nàng ta không thay đổi, nhưng hình như hơi cứng đờ.
Giản Triều đặt chén trà xuống, khóe môi khẽ nở nụ cười mỉa, đúng là mù mắt y rồi, sao lại rung động với nàng ta chứ. Cho dù đùa giỡn thì cũng là ca ca tẩu tẩu đùa với nhau, sao có thể bỏ qua khi nàng ta nảy sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849212/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.