Bắc Minh Thần bật cười, nắm tay Phật Tịch đi về phía xe ngựa.
Phật Tịch kéo tay Bắc Minh Thần, hai tay lắc lắc cánh tay hắn, giọng nũng nịu: "Chúng ta đi ra đường dạo chơi đi, cả ngày ở trong vương phủ nhàm chán quá."
Bắc Minh Thần đưa tay xoa mặt Phật Tịch, giọng điệu cưng chiều: "Ừm..."
Phật Tịch vui vẻ ra mặt, kéo Bắc Minh Thần đi thẳng về phía trước, thỉnh thoảng đưa tay chỉ đồ chơi vui trên đường.
"Bắc Minh Thần, chàng nhìn cái kia đi."
"Bắc Minh Thần, chàng nhìn cái kia, đẹp đúng không?"
"Đúng, rất đẹp."
Đột nhiên, con ngươi của Bắc Minh Thần co rụt lại, đưa tay bắt đũa từ trên đánh xuống, sau đó hung ác ngẩng đầu nhìn lại.
Phật Tịch cũng thuận theo ánh mắt của Bắc Minh Thần ngước mắt nhìn lại, khi nhìn thấy Giản Triều hả hê dựa vào lan can, nàng liếc mắt nhìn.
Giản Triều thấy hai người đều nhìn lại, cười nói: "Lên đây đi, đệ có nhiều bánh ngọt lắm, bây giờ ăn không hết."
Bắc Minh Thần lắc tay, ném đôi đũa trong tay qua. Giản Triều dễ dàng nhận lấy, thấy hai người muốn đi còn nói: "Đừng đi, hai người lên đây đi."
Bắc Minh Thần không nói gì, ôm Phật Tịch đi thẳng về phía trước.
Phật Tịch cảm thấy phía sau có gió, nàng đứng vững gót chân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giản Triều từ lầu hai bay xuống.
Phật Tịch chậc chậc miệng.
[Thật sự sợ y không cẩn thận sẽ quỳ trên đất.]
Kết quả, Giản Triều vừa chạm chân xuống đất đã bị vỏ chuối ai vứt trên đường làm cho trượt chân, cả người ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849209/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.