Khuất Tâm Liên thấy Bắc Minh Lâm không phản bác lời Tô Man Nghi nói, trong lòng hơi khó chịu. Chẳng lẽ nàng ta phải làm lễ ba quỳ chín lạy với nữ nhân này sao?
"Vương gia, ngài không cần quan tâm Liên Nhi. Liên Nhi làm được, cục cưng cũng rất ngoan, không làm đau Liên Nhi."
Nàng ta nói xong vờ ọe ói, chỉ thấy Bắc Minh Lâm lo lắng đỡ eo Khuất Tâm Liên, đưa tay khẽ vỗ lưng nàng ta.
[Nó nó, nhìn đau mắt quá.]
[Lâm vương phi tỷ tỷ cố lên, ngồi đó tát một bạt tai, muội làm hậu phương kiên cường của tỷ.]
[Lâm vương phi tỷ tỷ cố lên, tát một cái, lại đạp một cái, sau đó phất tay áo rời đi.]
Khuất Tâm Liên như đang cố nén, rơi nước mắt lắc đầu, cười hạnh phúc: "Đứa nhỏ này vừa nói nó ngoan thì đó đã đạp một cái, khiến tỷ tỷ chê cười."
Tô Man Nghi nghiến răng, không nói gì.
Giọng điệu Bắc Minh Lâm khó chịu: "Nói với nàng ta làm gì, nàng ta chưa từng mang thai, sao biết thân thể nàng khó chịu."
Toàn bộ thân thể Khuất Tâm Liên tựa vào lòng Bắc Minh Lâm.
[Giống như người không xương vậy.]
[Chân gà rút xương.]
[Ít nhất chân gà rút xương ăn ngon, còn nàng ta nhìn qua cũng khiến người ta muốn ói.]
[Ta vừa nhìn đã biết giả vờ, những nam nhân này bị mù mắt à?]
Bắc Minh Thần không dám nói gì, bởi vì sợ lửa giận của Phật Tịch lan lên người hắn.
Tô Man Nghi thấy dáng vẻ này của Bắc Minh Lâm, lại nghe hắn ta nói lời tổn thương như vậy, thân thể nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849208/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.