Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của Phật Tịch, nghiêng đầu nhìn sang, thấy góc mặt Phật Tịch, khóe môi vô thức cong lên. Đánh nhau thì thôi đi, lúc cưới Tịch Nhi lần nữa cần phải khẳng định lại lần nữa.
Hứa vị trí hoàng hậu với nàng, nhất định lấy cả giang sơn làm sính lễ, hồng trang kéo dài cả thành.
Phật Tịch nhìn thoáng qua sau đó dời mắt, quay đầu muốn nhìn Lâm vương phi thế nào, vô tình nhìn thoáng qua ý cười trên mặt Bắc Minh Thần, mờ mịt nhìn sang giống như đang hỏi sao thế?
[Tên này sao thế? Cười như kẻ ngốc vậy.]
[Đáng sợ quá, cười đến mức ta muốn nổi da gà.]
Bắc Minh Thần bất đắc dĩ thu hồi nụ cười, trên mặt có vẻ khó chịu.
Phật Tịch hơi nhíu mày lại, sau đó nhìn Bắc Minh Thần nở nụ cười. Còn chưa kịp dời mắt đã thấy một bóng dáng màu đỏ chợt lóe lên, sau đó quay đầu lại thấy Bắc Minh Lâm vội chạy ra ngoài.
Từ lúc Trắc phi vào cửa, ánh mắt Bắc Minh Lâm nhìn nàng ta chằm chằm. Lúc thấy nàng ta hành động bất tiện, bước từng bước nhỏ về phía trước, vội lo lắng nghênh đón.
[Má ơi, suýt chút nữa đã nghĩ rằng chữ hỉ treo trên tường biết bay.]
Bắc Minh Thần bất đắc dĩ khẽ thở dài, đưa tay xoa mi tâm của mình.
Phật Tịch nhìn thoáng qua Bắc Minh Lâm đang cẩn thận đỡ Trắc phi, lại quay đầu nhìn thoáng qua Tô Man Nghi trên chủ vị, thấy nàng siết chặt nắm đấm, trên mặt nở nụ cười gượng.
[Haiz.]
Bắc Minh Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch, Phật Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849207/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.