Hai người bước đến sân viện, Lâm vương phi thấy Phật Tịch vẫn luôn đi một mình, thắc mắc hỏi: "Ta thấy lúc nào muội cũng đi một mình, chẳng lẽ trong Thần Vương phủ không đủ tỳ nữ sao?”
Phật Tịch mỉm cười đáp: "Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, là do muội không thích mang theo nha hoàn mỗi khi ra ngoài.”
Lâm vương phi gật đầu, dặn dò: "Vẫn nên mang theo thì hơn, trong kinh thành này là nơi ăn người đó."
Phật Tịch gật đầu đáp: "Đa tạ tỷ tỷ đã nhắc nhở, muội sẽ chú ý.”
Lâm vương phi và Phật Tịch đi đến trước vườn hoa, nhìn hoa hướng dương đang nở rộ. Phật Tịch ngạc nhiên chớp mắt mấy cái, Lâm vương phi thật sự nghe lời nói nhảm của nàng trồng hoa hướng dương trong sân à.
Đột nhiên nàng cảm thấy rất ngượng ngùng, có lẽ trở về phải xin Nguyệt di một đơn thuốc dễ thụ thai mới được.
Lâm vương phi nhìn chằm chằm vào đám hoa, khẽ thở dài: "Muội nói xem rốt cuộc sao hoa hướng dương này có thể vượt qua đêm tối không có mặt trời?"
Phật Tịch mím môi im lặn, nàng sợ trong phút chốc mình không kìm được lại phải giải thích cho Lâm vương phi, dù sao sự lo lắng của Lâm vương phi cũng là dư thừa. Nhưng nàng sợ mình nói xong những lời kia, tâm hồn mong manh yếu ớt của Lâm vương phi càng thêm yếu đuối.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, khẽ an ủi: "Dù đêm có dài và lạnh lẽo đến đâu, cuối cùng bình minh cũng sẽ đến. Tỷ tỷ, phải có niềm tin vào cuộc sống chứ."
Lâm vương phi nghe xong, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849206/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.