Bỗng nhiên Bắc Minh Thần cảm thấy khó chịu, sao lại khen người khác đáng yêu, hắn cũng có thể đáng yêu mà.
Giản Triều nhẫn nhịn hồi lâu, sau đó mới chậm chạp nói: "Ngươi, ngươi nói có chuối này do ngươi ném?"
Đứa bé gật đầu: "Đúng..."
Giản Triều thả tay xuống, nhìn đứa bé một vòng.
"Nhóc con, vừa rồi ta hỏi nửa ngày, sao ngươi lại không thừa nhận?"
"Vừa rồi ngài hỏi ai ăn vỏ chuối, nhưng ta không ăn vỏ chuối mà."
Suýt chút nữa Giản Triều đã ói máu, hôn mê tại chỗ.
Phật Tịch muốn thả tay Bắc Minh Thần ra, nhưng Bắc Minh Thần lại nắm tay nàng chặt hơn. Nàng dời mắt nhìn lại: "Mau thả tay của ta ra, ta muốn đi xem đứa bé trai này, có phải đáng yêu lắm không?"
Bắc Minh Thần lắc đầu: "Không..."
Phật Tịch không để ý, vỗ tay Bắc Minh Thần vờ muốn đi về phía trước.
Bắc Minh Thần không thả tay Phật Tịch ra mà theo chân Phật Tịch cùng đi về phía trước.
Phật Tịch cười vui vẻ nhìn đứa trẻ, muốn đưa tay xoa mặt thằng bé, vừa muốn đưa tay nhéo nhưng Bắc Minh Thần không cho.
Phật Tịch im lặng, mỉm cười nói: "Bạn nhỏ, ngươi đi dạo phố một mình à?"
Tiểu nam hài chớp đôi mắt to.
[Oa, tim như muốn mềm nhũn.]
Phật Tịch vờ muốn ngồi xổm xuống bằng với đứa bé, nhưng Bắc Minh Thần ở phía sau vẫn không cho phép.
Phật Tịch nghiêng đầu nhìn Bắc Minh Thần, không rõ hắn có ý gì: "Chàng buông ta ra, ta nói mấy câu với thằng bé."
Bắc Minh Thần kiêu ngạo lắc đầu, chậm rãi phun ra hai chữ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849210/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.