Không bao lâu sau, cửa phòng được đẩy ra, Bắc Minh Thần bưng thức ăn vào đặt lên bàn, đi đến cạnh ngăn tủ lấy y phục đưa cho Phật Tịch: "Mặc vào rồi ăn cơm đi."
"Ừm."
Bắc Minh Thần giúp nàng chỉnh lại tóc.
Hai người cùng ngồi vào bàn, Phật Tịch nhìn những món ăn ngon trước mặt, nuốt nước bọt.
[Mệt cũng rất mệt, đói cũng rất đói.]
Bắc Minh Thần gắp thức ăn cho nàng, nghe thấy tiếng lòng, nở nụ cười. Không vội, buổi tối nàng còn mệt mỏi hơn.
Phật Tịch chỉ lo vùi đầu ăn vội, sau khi ăn cơm nước no nê mới vui vẻ đặt đũa xuống tựa người vào lưng ghế, duỗi lưng.
[Đời người đắc ý nên tận hưởng, uống rượu rồi ăn món ngon.]
[Thoải mái.]
Bắc Minh Thần nhìn nàng với vẻ yêu chiều, cười nói: " Ăn no chưa?"
Phật Tịch thả tay xuống, nhìn Bắc Minh Thần hơi khác lạ.
[Hôm nay, dù no cũng phải nói là chưa no, ta chưa quên lần trước bi thảm thế nào đâu.]
Nàng vội vàng đứng dậy, bước về phía cửa, vừa đi vừa quan sát hành động của Bắc Minh Thần.
Ta ra ngoài ngắm ánh trăng một chút, món ăn cứ để đó, lát nữa ta quay lại ăn tiếp.”
[Má ơi phải mau chạy thôi, rõ ràng hôm nay Bắc Minh Thần có gì đó khác thường.]
Nàng đặt tay lên cửa, khóe mắt liếc thấy Bắc Minh Thần cũng đứng dậy. Thân thể nàng run lên suýt chút nữa kêu thành tiếng, vội vàng mở cửa chạy ra ngoài. Nàng một hơi chạy đến bên hồ sen, nhìn mấy con cá bơi lội tung tăng, lại bất chợt nhớ đến một bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849189/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.