Phật Tịch cười khinh miệt.
[Không biết trời cao đất dày, để ta tiễn các ngươi cùng lên Tây Thiên.]
Một tiếng "Bốp" vang lên, xung quanh trở nên yên lặng trở lại.
Bắc Minh Thần ép đầu Phật Tịch tựa lên vai mình, nhìn cảnh đêm phía xa.
"Thế này thật tốt."
Phật Tịch gật đầu: "Tốt thì có tốt, chỉ là dễ bị cảm lạnh."
Bỗng nhiên sắc mặt Bắc Minh Thần tối sầm, sao Phật Tịch chẳng hiểu phong tình gì cả.
Phật Tịch mờ mịt nhìn sang: "Sao vậy, ta không nói sai mà. Gió lạnh thổi thế này không cảm mới lạ."
[Ta rất muốn trở về phòng, nhưng trong phòng có Bắc Minh Thần, nghĩ lại, đứng ở ngoài sân cũng không tệ.]
Bắc Minh Thần hít sâu một hơi, hắn là ôn dịch à? Sao nàng lại sợ hắn đến thế?
Phật Tịch khẽ rùng mình, quay đầu nhìn vẻ mặt không hề che giấu của Bắc Minh Thần, nuốt nước bọt: "Ta kể ngài nghe một câu chuyện thú vị."
Bắc Minh Thần nhướng mày, Phật Tịch là đang châm chọc hắn sao? Sau đó hắn nghe thấy nàng mở miệng.
"Ha ha ha d.a.o ha ha ha…"
Bắc Minh Thần: "..."
Phật Tịch thấy vẻ mặt Bắc Minh Thần càng lúc càng đen, trong mắt lại dâng lên dục vọng rõ rệt, nàng lùi một bước, lí nhí nói: "Ta mệt rồi, không muốn vận động nữa."
Bắc Minh Thần ôm chặt Phật Tịch vào lòng, ghé sát tai nàng thì thầm: “Vậy nàng hưởng thụ là được.”
Phật Tịch đẩy đẩy hắn, cười khổ: "Không cần đâu, vì ta không phải người ham mê hưởng lạc.”
Bắc Minh Thần bật cười, bế nàng lên, bước vào trong phòng rồi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849190/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.