Thủ lĩnh thị vệ nói với hai cung nữ đi tới: "Hai người các ngươi đến đưa Ninh tiểu thư đi đi."
Cung nữ dừng bước lại, hành lễ: "Vâng..."
Ninh Nhàn Uyển bối rối, vội quỳ trên đất, dập đầu cầu xin tha thứ: "Xin Thần vương điện hạ thứ tội, xin Thần vương phi thứ tội."
Cung nữ đi lên, một trái một phải túm cánh tay của Ninh Nhàn Uyển.
Ninh Nhàn Uyển cố sức tránh khỏi, hoảng loạn bò lên trước mấy bước, muốn túm áo bào của Bắc Minh Thần xin tha.
Phật Tịch thấy thế, đưa tay đẩy cánh tay của Bắc Minh Thần ra sau.
[Này, yên tinh, lấy tay bẩn thỉu của ngươi ra.]
Bắc Minh Thần còn chưa kịp phản ứng, thân thể vô thức lùi lại sau hai bước, cố đứng vững khiến mình dừng lại.
Ngay sau đó chỉ nghe tiếng của Ninh Nhàn Uyển, dời mắt nhìn sang thấy nàng ta ngã xuống đất.
"Á!" Ninh Nhàn Uyển kêu đau một tiếng, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Phật Tịch, trong lòng dâng lên sự sợ hãi.
Phật Tịch hừ lạnh một tiếng, lắc tay mình, sau đó khoanh tay trước ngực, ghét bỏ nói: "Tóc dầu như vậy, nói đi mấy ngày chưa gội rồi?"
Bắc Minh Thần đứng cạnh Phật Tịch nghe câu nói này cũng cạn lời. Hắn đưa tay xoa mi tâm, sự chú ý của Phật Tịch luôn khác người thường như thế.
Sắc mặt Ninh Nhàn Uyển đỏ lên.
Phật Tịch khẽ hừ mấy tiếng: "Sau này chú ý một chút, tóc dầu quá sẽ khiến người ta có cảm giác ngươi không lịch sự."
Sau đó, nàng nói với cung nữ: "Đưa đi đi, ta không tiễn."
Nói xong, nàng kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/3849165/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.